
toàn bắt nạt kẻ mạnh để bênh vực kẻ yếu nữa. Thế mới thấy mình thật hào phóng, cao thượng, xứng đáng được hưởng nhiều tiền.
Mà tất nhiên rồi! Không có nhiều tiền thì tôi làm sao có thể chơi mấy cái trò chơi mạo hiểm đắt tiền của mình cơ chứ?
Đúng lúc tôi đang đắc ý với cái suy nghĩ loạn xạ ngậu của mình thì một lá thư từ đâu bay tới, suýt nữa lao vào khuôn mặt xinh đẹp của tôi. May mà tôi có ba đầu sáu tai vô số mắt nên tránh được an toàn.
Mở lá thư ra, tôi đánh vần từng chữ một cách thận trọng và đảm bảo mình hiểu được những cái gì ghi trong tờ giấy đó. Phóng đại thế chứ tôi làm gì dốt đến vậy, đặc biệt khi trong đó chỉ vỏn vẹn ghi có mấy chữ
” Đây là 3000$, tiền của cô tháng này
”
Ôi cha mẹ ơi! Đùa tôi đấy à? 3000$? Đến bà già kiệt sỉ nhà tôi còn không bủn xỉn đến thế. Đã thế, tôi còn là người lòng nhân hậu cao vô biên nữa, cho ít như vậy mà được hả? Thật là bất công, bất công chết mất. Huhu! Ứ chịu đâu!
Đợi cho cơn nóng giận nguôi bớt, tôi lê mình vào một cái siêu thị để khảo sát giá cả thị trường. Vì sống giàu nó quen rồi nên tôi đoán là tôi phỉa tính toán xem một ngày nên tiêu bao nhiêu và tiêu vào những gì chứ thế này thì nửa tháng ăn ngon,nửa tháng ốm đói mất! Huhu! May mà tôi còn là người thông minh chứ liệu có đứa nào năm tiết học ngủ bốn tiết, một tiết chơi cờ caro lại tính toàn được như tôi không hả? Ax! Cha mẹ ơi! Cái gì mà đắt quá vậy trời? Một cái kẹo giá 2$, một gói mì giá 10$, một cân thịt giá 150$, xúc xích là 50$. Tôi làm gì có nhiều tiền đến vậy? Hơn nữa tôi còn phải để dành tiền để đi chơi chứ?
MÀ tôi được tiêu bao nhiêu tiền một ngày nhỉ? Tính đã nào! 3000 : 30. Là bao nhiêu nhỉ? 3000 : 30 thì bỏ đi hai số không là 300 : 3 nè! 3 : 3 = 1, giữ nguyên hai số không.
Ôi mẹ ơi! 100$. Chưa kể ngày ba bốn bữa, mỗi bữa chỉ có được khoảng 25$. Ọe! thế này thì chẳng mấy chốc tôi sẽ chết ốm mất! Tại sao cái lòng hảo tâm vô bờ bến của tôi lại bị người ta đánh giá rẻ mạt đến vậy cơ chứ? Thật bất công, bất công, bất công!
Tôi thề là tôi biết được đứa nào tính lương cho tôi tôi sẽ giết chết nó không tha. -,- Đời thật bất công! Người tốt thì chịu khổ, kẻ xấu thì ngông nga ngông nghênh ngoài đường. Rõ ghét!
Mua một thùng mì về ăn dần, tôi đang tính toán cách kiếm sống. Nghe nói là chẳng cần làm cũng có tiền, nhưng những kẻ quá xấu xa thì phải đi làm mới có tiền để sống. Trong đó, làm việc ở siêu thị là được nhiều tiền nhất. Nhưng họ nghĩ tôi là ai cơ chứ? Tôi mà lại phải chịu giam mình ở cái nơi lúc nào cũng toàn mùi thức ăn tẻ nhạt với những người khách ngớ ngẩn đó ư? Huhu! Không! Không thể nào!
Mục tiêu của tôi bây giờ là có công việc ngon lành + thú vị. Nghe kể rằng ở đây, lương 10000$ đã là thấp lắm rồi, mà tôi còn 3000$ nữa. Nếu họ mà biết tôi lương thấp vậy sẽ đồn đại lung tung rồi cách li kẻ xấu xa mất thôi!
Không phải tôi sợ họ, nhưng nếu làm vậy thì có phải sự tốt đẹp của tôi bị phủ nhận và tôi vô tình trở thành một kẻ xấu không? Người tốt như tôi, không thể để chuyện đó xảy ra.
À! mà làm mafia có nhiều tiền không nhỉ?
Yeah! tôi thích cái nghề đó lắm đó!
Chỉ chờ có thế, tôi lăng xăng đi hỏi mấy người qua đường xem làm mafia có nhiều tiền không. Họ đều lắc đầu ngán ngẩm
” Làm mafia thì nhiều tiền lắm đó, nhưng không phải ai cũng làm được đâu!
” và ánh mắt của họ cũng có vẻ ngại ngùng khi nói với tôi vì nghĩ rằng tôi gàn dở. =.=! Đau thật! tôi gàn dở gì chứ? tôi rất bình thường mà! Từ nhỏ tôi đã
” bình thường
” như vậy rồi.
Cũng không thể phủ nhận rằng tôi từ bé đã khác người rồi, nhưng quả thật là chuyện đó rất bình thường với tôi mà! Huhu! Nhưng giờ tôi phải tìm hiểu xem cái bọn chết tiệt đó đang trú ẩn ở đâu để còn có tiền ăn ngon mặc đẹp chứ thế này tôi sẽ sớm chết vì đói ăn mất! Giấc mơ đã trở thành hiện thực khi tôi phát hiện được ra cái tòa nhà 111 tầng mang tên
” Mafia
” với hàng trăm tên mặc áo quần đen kịt lượn như con tò vò xung quanh. ^-^ Trông gần bằng cái trụ sở mafia nhà tôi. Tiếc là nhà tôi không dám trưng cái biển đó ra khoe cho bàn dân thiên hạ!
Tiền ơi, hello em!
Khi mà tôi chuẩn bị nhào vô cái tòa nhà đen kịt dễ thương kia thì một cái gậy chĩa ra trước đường chạy của tôi. Ax! Lại là hắn! Cái tên Quỷ sứ chết tiệt! May mà tôi đã nhanh tay nhanh chân phi thân để không bị vấp vào cái giáo sắc nhọn của hắn.
” Cô ở đây làm gì?
” Hắn trừng mắt nhìn tôi
” Biết là đâu không mà đua đòi đi vào hả?
”
Ôi! Thật là quá đáng! Miếng ngon đang ở trước mắt mà bị cản lại. Tức chết mất thôi!
“Này! ANh là bố tôi hả?
” Tôi gắt ầm lên
” ANh có biết cái Địa ngục chó chết của anh làm cho tôi phải vào đây làm để có tiền ăn không hả?
”
” lương cô bao nhiêu?
” Hắn đưa mắt nhìn tôi đầy tò mò.
Giơ ba ngón tay lên, tôi ủ rũ nhìn hắn. Thật là mất thể diện mà!
” 30 000$? có gì mà phàn nàn?
” Cái tên ngu dân đó hỏi tôi một câu không thể ngu ngơ hơn.
” 30 000$ đã phúc! Là 3000$ đó!
” TÔi gắt ầm lên.
” À!
” Hắn gật gù
” Nhìn mặt cô tôi cũng đoán được cái kết cục đó rồi mà!
” Cái tên đáng ghét nhìn tôi, nói ra mấy cái từ chết tiệt kia. Đừng hòng làm chị nhụt chí, đừng hò