Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hoàng Tử và Em (Prince and Me)

Hoàng Tử và Em (Prince and Me)

Tác giả: Jen

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322535

Bình chọn: 8.00/10/253 lượt.

ít nhất cho tới ngày mai.

Tôi luôn tự hỏi tại sao ở cái địa ngục tưởng như chẳng kém gì thiên đường này lại có một chốn như thế này nhỉ? Có phải là mấy cái địa ngục mà người sống đề cập đến là nơi này không? Thật là kinh khủng!

Vừa nằm xuống giường, một mùi hôi thối, tanh ngòm xộc lên mũi của tôi. Mùi này… giống như mùi… máu!

Tôi bật dậy.

May mà không phải là máu! may quá!

Đó chỉ là một chất lỏng nhơn nhớt màu xanh. Và nó có mùi rất khó chịu. Tuy không phải là máu, nhưng nó cũng làm cho tay của tôi nhầy nhụa cái mùi kinh khủng đó.

Vào nhà tắm, tôi vặn vòi nước rửa tay.

Một chất lỏng màu đen như nước cống chảy ra. Ọe! Tại sao lại có một nơi kinh khủng như thế này cơ chứ?

Tôi thấy… nơi này… hình như hơi lạ thường.

” Cốc cốc cốc!

” Có tiếng gõ cửa.

Tôi uể oải mở cửa. MỘt cô tiếp viên với bộ quần áo rách rưới đang bê trên tay một cái khay

” Tôi đến để thay nước



” Cô cứ tự nhiên!

” TÔi khẽ cười, quay vào thu dọn đồ vào trong vali. hi vọng đồ của tôi không bị làm bẩn bởi những thứ chất lỏng kinh khủng ấy.

Ngày mai, hi vọng ngày mai sẽ đến thật nhanh.

Lạnh. tôi thấy gáy mình lạnh quá.

Tôi quay lại, nhanh nhất có thể.

Cô tiếp viên ấy đang đứng ngay sau lưng tôi, mắt trợn tròn. Tôi thậm chí còn có thể thấy rõ từng mạch máu trong mắt cô ta. Đôi mắt trăng dã, và đỏ lòm.

Trong giây phút ấy, tôi thề rằng đó không phải là con người. Không phải là con người.

Trên tay cô ta là một con dao vẫn còn dính máu khô. Cô ta… định giết tôi ư?

Câu trả lời là: tôi nói đúng. Cô ta đúng là đang định giết hại tôi! Thật sự là cô ta đang định giết hại tôi. Cô ta vừa đâm tôi, vừa lẩm bẩm

” Con người.. không được đặt chân tới đây! Không được!



Cái hành động của cô ta làm cho tôi sợ hãi nhiều hơn là thích thú, dù rằng tôi rất thích chơi trò mạo hiểm. Tôi không hề muốn đối đầu với thứ sinh vật như thế này! Không!

Tránh được lưỡi dao đầy máu của cô ta, tôi xanh mặt. Mọi sức lực như biến đi đâu mất hết. Phen này….

Chợt, tiếng một kim loại sắc nhọn xé gió lao đến, và cái bóng của sinh vật đó đổ xuống nền nhà.

” Yuu!

” những từ cuối cùng mà tôi có thể thốt lên trước khi ngất đi.

Choáng váng. Tôi cảm thấy choáng váng.

Một màu đen. Tất cả đều là một màu đen.

” Đồ ngốc! Không ngờ lại bị phát hiện sớm thế. Mau rời khỏi đây thôi!

” Tiếng nói cứ vang vọng, và một ai đó nhấc bổng tôi lên.

Tiếng lá khô.

Tiếng bước chân.

Và tiếng gió.

Vẫn là một màu đen vô tận.

END CHAP 19

Chương 20

CHAPTER 20: WAKE UP!

Gió. Gió. Có tiếng gió rất mạnh.

Chạy. Chạy. Có tiếng bước chân rất nhanh.

Và tôi, hình như tôi đang di chuyển với một vận tốc đáng kinh ngạc. Nhưng tôi đâu có đi!

” Yuu!

” Đó là tất cả những gì tôi có thể nói được. Tôi mới nhận ra rằng, tôi đang trên lưng anh. Cái lưng to, rộng, và… thấm máu.

” Anh… bị thương rồi, Yuu!

” Tôi gần như hét lên.

Trái với sự sửng sốt đến tột độ của tôi, Yuu chỉ khẽ nói

” Em tỉnh rồi à? bình tĩnh đi! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi! Chúng ta đang bị truy sát



Vết thương trên lưng của Yuu càng lúc càng nặng hơn, nhưng tốc độ của anh vẫn chẳng giảm đi một chút nào

” Dừng lại đi!

” tôi bật khóc, chẳng biết vì sao nữa

” Anh sẽ chết vì thiếu máu mất!



” Một chút máu sẽ không làm cho anh chết đâu, nhưng dừng lại một bước, cả hai chúng ta sẽ cùng chết!

” Những lời nói vang lên như ra lệnh.

Bất lực, tôi chỉ biết bám thật chặt lấy anh. ước gì sức lực của tôi, máu của tôi có thể truyền sang cho Yuu nhỉ!

” Hãy cho em biết có điều gì đang xảy ra ở đây!

” Cuối cùng, tôi cũng lấy lại được một chút bình tĩnh

” Hãy cho em biết đi! Họ, không phải con người ,đúng không?



” Đúng vậy!

” Giọng nói lạnh lùng, pha một chút ái ngại.

Tiếng gió rít bên tai chúng tôi, và từng hàng cây cứ vùn vụt lao đi. Không một tiếng động nào khác ngoài tiếng lá cây và tiếng bước chân. hình như, tử thần đang bao vây lấy chúng tôi.

Ha ha! Tại sao tôi lại có cái suy nghĩ ấy nhỉ? Chúng tôi sẽ không chết đâu mà! Sẽ không chết đâu! Cái suy nghĩ ấy, không thể để nó tồn tại được!

” họ đều là những người xấu, bị trừng phạt ở tận cùng địa ngục, sống không bằng chết. Họ sống bằng cách…. uống máu người , giống như ma cà rồng vậy.

” Tiếng anh đều đặn, không một chút sợ hãi. Đó chỉ là sự gấp gáp mà thôi.

Tôi khẽ rùng mình

” tẠi sao anh còn đưa em đến đó? Anh biết rõ nơi đó rát nguy hiểm cho anh và cho em mà!



Yuu bật cười

” Khu rừng này, sẽ làm cho em tự vẫn nếu như em ở đó quá 1 giờ, và số lượng tàu chạy qua đây gần như là không có.

Lạnh.

Sống lưng tôi lại quá.

Cảm giác…. cái chết cận kề.

Tốc độ của Yuu càng lúc càng chậm lại, và rồi dừng hẳn. Anh đã mất hết sức lực rồi!

” chạy! Chúng ta cùng ra khỏi nơi đây đi, Yuu!

” Tôi nắm lấy tay anh, kéo đi.

” hãy tự rời khỏi nơi đây đi! Em sẽ sống được mà! hoàng Yến là người rất có bản năng sinh tồn.

” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, chầm chậm nói

” em không thể chết được



” Vút!

” Lưỡi dao sáng choang xé gió lao đến.

Không kịp! Không kịp rồi! Tất cả đã quá muộn màng.

yuu nằm đó, trong vũng máu.

Không! Không! Làm ơn chỉ là một giấc mơ! Làm ơn! Là