
mai chờ tàu đi qua thì xong thôi!
”
Vượt qua cái nghĩa địa này… ý là cái cánh rừng trước mặt. Nghĩa địa. Nghĩa địa. Mà bây giờ sắp tối rồi, và tôi đoán cánh rừng đó khá là rộng. Có nghĩa là….
” AAAAA!
” TÔi hét toáng lên, bấu chặt cánh tay của anh
” Em không đi đâu, không đi đâu!
”
Tất nhiên tôi biết thừa là Yuu đang nhếch mép cười mình, nhưng tôi còn cách nào káhc không khi mà tôi không thể tự tìm cách thoát khỏi đây được!
” Vậy thì chỉ còn một cách là đi thôi!
” Yuu vừa nói vừa bước đi về phía rừng.
Ôi mẹ ơi, con đang làm cái trò gì ở đây vậy? Tại sao con lại dại dột, ngu đốt thế này? Con thề néu con có thể trở lại bên mẹ thì con sẽ không bao giờ làm mấy cái trò điên rồ này nữa! Cầu chúa phù hộ cho con! Amen!
Mà tôi theo đạo thiên chúa từ bao giờ vậy nhỉ? Huhu! Chắc do sợ quá mà hóa bấn loạn đây mà! -,- Thành phố Tử thần, ta ghét mi! Ghét mi! Ghét mi! Tôi và Yuu bước đi thật nhanh trong cánh rừng. Mùa thu. Lá rừng lạo xạo dưới chân tạo nên một cảm giác không mấy thoải mái.
Không biết nếu mấy ông nhà văn ở đây thì mấy ổng có ca ngợi hết lời vẻ đẹp nguyên sơ ở nơi này khôgn nhỉ? Nhưng riêng tôi, tôi thề là có chết tôi cũng không bao giờ trở lại nơi này lần nữa. Cảm giác vừa bước đi vừa giật thót mình vì một tiếng động nào đó thật chẳng dễ chịu chút nào.
Mặt trời đỏ lừ, rồi càng lúc càng lụi dần.
CHúng tôi vẫn bước đi trên những chiếc lá vàng.
Không ai nói với ai môt lời.
Im lặng.
Chỉ có tiếng lá lạo xạo.
Một vật nào đó dài, đen nhẻm treo lủng lẳng ở cái cây trước mặt tôi và Yuu. Cái gì vậy?
Tò mò, tôi bước tới, chạm vào vật đó. Mềm mềm, giống như da thịt, và cả quần áo nữa. MỘt… một … xác chết!
” AAAAAAAAAA!
” Tôi hét toáng lên, nhảy tót lên người Yuu, ôm thật chặt.
Anh cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tôi
” Bình tĩnh đi! Chỉ là một xác chết thôi mà!
”
Chỉ là một xác chết thôi? Ý là đó chỉ là một xác chết thôi? Nói như đùa vậy đó!
Mồ hôi tôi vã như tắm, và môi thì rung lên bần bật.
Đi thêm một đoạn nữa, chúng tôi bắt gặp không biết bao nhiêu là xác chết, và tất nhiên, tôi càng lúc càng ôm Yuu chặt đên độ khôgn thể nhìn thấy bất kì cái gì khác nữa.
Amen! Chúa ơi, người mà giúp con lần này, con thề con sẽ theo đạo Thiên chúa, trở thành con chiên ngoan đạo suốt quãng đời còn lại! Còn phật ơi, nếu người giúp được con, con sẽ là một tăng ni phật tử suốt đời .Ya,hai ông cố mà cứu ta đi! Ông nào cứu được ta thì ta theo ông đó!
Ôi! Đầu óc tôi loạn cả lên như một mớ hỗn độn. Tôi thật sự không thể nghĩ và khôgn tểh làm bất kì việc gì cả. -,- Mà thực ra thì cũng có gì để làm đâu nhỉ!
” Việc đi du lịch em đã báo cho Thái hậu và Shin chưa?
” Yuu bất chợt hỏi tôi một câu rất không liên quan làm tôi giật bắn cả mình.
” cHưa….
” TÔi khẽ cười, bình tâm trở lại.
“Đồ ngốc!
” ANh cốc vào đầu tôi
” Lần này trở về kiểu gì cũng bị xạc ột trận tanh bành!
”
Tôi khẽ cười. Nhưng thực ra trong lòng thì vẫn đang rất sợ hãi, cố gắng vừa nhắm mắt vừa không lao đi lung tung. -,-
**********************
Xẩm tối thì chúgn tôi đến Death City – một thành phố nhỏ, bẩn thỉu. Tốt rồi! có chỗ ở là tốt quá rồi! Tôi còn mong gì hơn nữa!
Huhu! Thật là đau đớn thay cho cuộc đời sợ ma của tôi khi phải băng qua cánh rừng đầy xác chết đó.
” NƠi này không đơn giản lắm đâu! Tốt nhất là nên cẩn thận!
” Đó là tất cả những gì mà Yuu nói với tôi trước khi bước vào thành phố
” Họ không muốn có người ngoài vào, và họ rất độc ác đó!
”
Death city. Thật kì lạ! Có gì mà tôi chưa biết về nơi này nhỉ? hình như là có quá nhiều điều mà tôi không biết ,và không tểh biết được!
Bây giờ thì tôi phải cố gắng bình tâm trở lại,và ngày mai, chúng tôi sẽ thoát khỏi đây.
Chương 19
CHAPTER 19: Death City
Mặc dù đã vác được cái xác tới thành phố Tử thần nhưng hi vọng về một tương lai sáng lạn hơn của tôi vẫn chưa khá khẩm thêm một chút nào.
Thật không ngờ trong cái địa ngục giàu sang này lại có một nơi tối tăm, bẩn thỉu và nghèo đói như thế này. Ở xung quanh chúng tôi là những con người đen đúa, quần áo rách rưới, đi lại lù đù và phản ứng rất chậm. Thậm chí nếu họ có vô tình đâm vào nhau thì họ cũng chỉ lừ mắt đi tiếp chứ chẳng có phản ứng gì cả. Tôi thấy… hơi sợ.
Nơi này làm tôi liên tưởng tới một thành phố ma, và mấy con người kia là thây ma. Amen! hi vọng không phải vậy. Tôi vẫn còn một chút hi vọng rằng họ không phải thây ma bởi da dẻ họ trông khá trắng chứ không xám xịt như thây ma.
Bên canh, Yuu vẫn im lặng. Không khí tĩnh mịch đến đáng sợ.
Sau một hồi đi hết chỗ này đến chỗ khác, tôi và Yuu cũng dừng chân ở một khách sạn. Thực ra nếu nói chính xách thì đó chỉ là một cái chòi không hơn không kém, trừ cái biển ghi chữ
” khách sạn
“.
Thuê hai phòng cạnh nhau, chúng tôi ai về phòng nấy, chẳng nói lời nào. Thôi! Có chỗ ngủ là tốt rồi! hi vọng là họ có đủ nước để cho tôi tắm rửa sau một ngày dài đầy bụi bặm.
***********************
Đúng như sự mong muốn của tôi, trong căn phòng có hẳn một phòng tắm. Tuy chỉ là một phòng tắm với vòi hoa sen, không bồn tắm nhưng cũng đủ để tôi hả hê lắm rồi. Tôi muốn mình thật là sạch sẽ,