XtGem Forum catalog
Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Công Chúa Thất Lạc

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Công Chúa Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322084

Bình chọn: 7.00/10/208 lượt.

giờ em có mang theo đồ gì đâu anh?-Tôi ngạc nhiên hỏi

-Là cái này-Nam móc trong túi ra một cái lưỡi lam dính màu đỏ sẫm của máu đã khô

-Ơ… cái đó… cái đó… sao anh lại có nó?-Tôi ấp úng

Đó chính xác là cái lưỡi lam là Ngọc Anh đã dùng để “hảm hại”, đổ oan cho tôi trước mặt Vỹ. Mặt tôi tái mét, xanh lè.

-Là anh nhặt được thôi.

-Sao một cái lưỡi lam mỏng manh, nhỏ bé như vậy nằm trên thảm mà anh cũng nhìn thấy được? Anh có mắt thần à?

-Để anh kể cho em nghe nhé?

-Ừ

-Anh và Lam vừa đáp máy bay từ Canada về, lập tức tới đây tìm em

-Nhưng khi tới phòng Linh thì không thấy Linh đâu-Lam tiếp lời Nam

-Và bọn anh đã đi dọc các hành lang chính để tìm em-Nam nói tiếp

-Và bọn này đã nhìn thấy một cô gái hâm dọa một cô gái-Lam lại tiếp lời Nam

-Nhưng khi một chàng trai liên quan tới cuộc tranh cãi của 2 người con gái kia xuất hiện thì cô gái đó lại từ kẻ bắt nạt trở thành diễn viên tài ba nhập vai một cô gái bị đánh, tự làm đau chính mình bằng cái lưỡi lam này-Nam lại nói tiếp những gì Lam nói

-Rồi thì khi cô nàng “diễn viên chuyên nghiệp” đó đã đi cùng chàng trai nọ thì cô gái kia vì bị nghi oan nên cũng đã vô tình làm đau chính mình bằng cái lưỡi lam này-Lam nói tiếp

-Và một chàng trai khác đưa cô gái đó đi băng bó-Nam nói giọng đều đều

-Cậu cũng biết rồi đấy, nhân vật chính trong câu chuyện mà tụi mình vừa kể chính là cậu, Ngọc Anh, Triệu Vỹ và Dương Nguyễn

Hóa ra bọn họ đã đứng ở đâu đó và chứng kiến tất cả những chuyện đã xảy ra. Vậy thì tại sao tôi lại không nhìn thấy họ? Hay là tại dạo này mắt tôi kém quá? Có lẽ tôi nên đi khám mắt thì hơn (?!)

Tôi thở hắt ra, bước về phía cái giường thân yêu, ngồi xuống và chìa tay về phía Nguyễn.

Hiểu được ý tôi, nó tiến về vị trí cũ và tiếp tục băng cái tay lại cho tôi. Nó nói vết thương này cũng không sâu lắm nên để một thời gian sẽ khỏi, nếu sâu hơn thì có nguy cơ phải vào bệnh viện khâu vài mũi.

Nhìn thấy hành vi né tránh của tôi, Nam và Lam cũng phải thở dài.

Chap 39(tt)



.



Nam bước tới và ngồi lên giường, ngay cạnh tôi.

-Em gái này…-Nam bỗng khoác tay qua vai tôi.

Tôi khẽ giật mình, trợn mắt nhìn anh. Và tôi cũng đã nhận ra còn 2 cặp mắt nữa trong căn phòng này cũng đang trợn lên giống như tôi mà nhìn anh.

-Anh khuyên em, đi làm rõ mọi việc với thằng Vỹ đi, em dễ dàng chịu thua con nhỏ Ngọc Anh đó hay sao?-Nam phớt lờ ánh mắt khác thường của tôi cũng như ánh mắt của Nguyễn và Lam.

-Chịu thua gì cơ, anh toàn nói chuyện vớ vẫn-Tôi cố gắng chối phăng đi

-Trời, em còn làm bộ được hay sao? Đừng tưởng anh không biết em thích thằng Vỹ. Con mắt của anh nhìn người hơi bị hay đó em ạ, và anh biết chắc chắn những gì mình nhìn thấy ở em là đúng. Anh cũng tin rằng Triệu Vỹ cũng thích em. Nhưng giữa em và nó có một con “kì đà” tên Vũ Ngọc Anh đó.-Nam nói giọng đều đều

-Anh nói vớ vẫn, em không nghe-Tôi đưa 2 tay lên bịt tai

Nam thở dài một cái rồi dùng hết sức gỡ tay tôi xuống. Nhưng tôi cũng không thua, tôi có gắng giữ chặt 2 tay ở tư thế cũ. Thế là tôi và Nam cứ “giằng co” mãi.

Có lẽ tôi và Nam sẽ “giằng co” cho tới tết Congo nếu không có Lam lao vào chọt cù lét khiến tôi nhột quá phải dùng tay mình đẩy tay nó ra.

Nam liền dùng tay mình siết chặt lấy tay tôi ngay cổ tay, tiếp tục nói :

-Nghe lời anh đi, chúng ta cùng đi làm rõ mọi việc với Vỹ.

Tôi nhăn nhó, lắc đầu ngoày ngoạy.

-Em không đi đâu, anh đi một mình đi, chẳng phải anh cũng có mặt lúc cô tả giả vờ đó sao? Anh ta đã chả buồn hỏi xem sự thật thế nào mà cứ nghe theo lời nói của cô ta, anh ta xem em là cái gì chứ-Tôi thở dài

-Ra là vậy-Nam tặc lười, làm ra vẻ như đã hiểu tất cả mọi việc

Tôi đấm túi bụi vào lưng Nam, miệng thì….

-Tại sao biết rồi mà còn nói ra những lời đó hả? Em đánh chết anh, em đánh chết anh….-Tôi gào lên, nước mắt tự dưng ứa ra, không một lý do…..

Tôi đánh nhẹ hơn và chậm hơn, rồi 2 tay buông thỏng xuống, tôi cúi mặt xuống khóc. Khóc vì nhớ cái lúc đó, lúc mà Vỹ bênh vực Ngọc Anh, không thèm nghe tôi giải thích, hay vì hắn tin cô ta hơn?

Càng tự hỏi tôi càng khóc nhiều hơn. Lam nhìn tôi bằng ánh mắt sững sốt và hoảng sợ. Nguyễn thì nắm tay tôi, lay lay. Nam thì cuống cuồng lên, không biết làm gì, chỉ còn biết mở to mắt ra nhìn tôi một cách hết sức là ngạc nhiên, tựa như nhìn sinh vật lạ vậy.

Tình trạng hiện tại trong phòng tôi là : Tôi ngồi trên giường, Nam ngồi bên phải tôi, Nguyễn ngồi bên trái, Lam ngồi chồm hổm dưới đất, ngửa mặt lên nhìn tôi. Mắt Lam cứ đỏ đỏ, giống như nó cũng đang định khóc cùng tôi luôn vậy.

Nước mắt tôi… chẳng rõ ở đâu mà nhiều thế này… tôi khóc mỗi lúc một nhiều hơn. Chẳng biết vì sao mà tôi lại qua qua bên trái, ôm Nguyễn mà khóc thét lên.

-Đồ đàn bà lẳng lơ-Giọng nói chua ngoa cất lên sau lưng tôi

Không cần quay lại tôi cũng thừa biết đó là Ngọc Anh, cái cách nói chuyện và giọng nói của cô ta chẳng phải đã quá quen thuộc với tôi rồi hay sao?

Tôi chẳng buồn phản ứng lại những lời chăm chọc đó của nó, tôi ôm Nguyễn chặt hơn và tiếp tục… khóc. Quả thật tôi cũng không rõ mình khóc vì điều gì nữa. Làm gì có ai đánh đập hay chữi mắng gì