
ửa phòng cấp cứ đóng lại…anh tựa người vào tường trượt dài xuống đất,đôi tay còn lấm máu ôm lấy đầu,mắt mũi ngập trong biển nước,hình ảnh chiếc xe du lịch 15 chỗ lao vút đến,tiếng thắng xe như xé nát lòng anh,thân hình nó bay lên rồi đỗ sầm xuống mặt đường,và chìm vào vũng máu,anh đau đớn trách chính mình …đáng lẽ anh phải đến nhanh hơn,sau khi nói chuyện với bác sĩ xong anh tìm nó khắp nơi nhưng ko thấy,điện thoại cũng ko bắt,Vũ hớt hãi tìm nó,anh như xới tung cả cái khuôn viên bệnh viện,thấp thoáng thấy nó bước ra khỏi quán café bên kia đường,anh thở phào nhẹ nhõm chạy đến nơi thì…
…Ở 1 góc phòng cấp cứu…1 chiếc bóng lặng lẽ chờ đợi trong sự dằn vặt…
………
—————–
_Hùng…Hùng…- Rầm – Sau tiếng gọi hớt hãi là cái đẩy cửa thô bạo của Quân…
_Này,cậu làm gì hớt hãi vậy,cái gì thì từ từ – Vừa nói nhưng mắt Hùng vẫn ko rời khỏi tập hồ sơ
_Tri..nh…Mai…Trinh…Mai trinh – Quân thở hồng hộc
Tập hồ sơ trên tay Hùng rơi xuống đất…
_Cậu…cậu vừa nói gì? –Hùng nắm lấy quân lắp bắp hỏi
_Trinh…cô ấy bị tai nạn đang ở phòng cấp cứu – Quân thở dốc cố nói
_Cậu…cậu nói gì?…cậu chắc là cô ấy chứ? – Hùng trắng mặt trợn mắt vằn sọc đỏ hoe như gầm lên…
_Chính tôi đưa cô ấy vào phòng cấp cứu,có vẻ nghiêm trọng lắm,cô ấy mất nhiều máu lắm…
Quân chưa kịp nói hết câu Hùng đã bổ nhào ra cửa cắm đầu chạy như chết đến phòng cấp cứu…Hùng đứng lặng trước cửa phòng cấp cứu,lòng bồi hồi như đánh mất 1 thứ gì đó rất quan trọng…Vũ cứ cúi gầm mặt chìm trong nỗi lo lắng tột cùng mà ko để ý đến sự xuất hiện của Hùng… Bỗng cánh cửa phòng cấp cứu bật mở…1 vị bác sĩ với cái nét trầm trầm,vẻ mặt đầy nỗi buồn phiền…
_Ai là người thân của bệnh nhân?
Vũ bật dậy chưa kịp nói gì thì thấy Hùng chạy đến níu lấy vị bác sĩ,vừa lo lắng,vừa ngạc nhiên,Vũ nhìn Hùng đăm đăm đầy vẻ nghi hoặc…
_Bác sĩ cô ấy sao rồi ạ? – Hùng khẩn thiết hỏi bác sĩ
_Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm,nhưng… – Vị bác sĩ bỏ lửng câu nói khiến Hùng và Vũ ko khỏi lo lắng…
_Đứa bé ko còn nữa – Vị bác sĩ nói với giọng trầm buồn
Vũ thở nhẹ nhõm khi biết Trinh ổn,nhưng lòng quặn nhói đau khi biết đứa con nó ko còn… Hùng trợn mắt nhìn bác sĩ ko thốt nên lời…
_Đứa… bé…đứa bé…Bác sĩ,ngài nói gì thế ?- Hùng ngẹn lại,khó khăn nói từng câu
_Cậu ko biết cô ấy có thai sao? – Vị bác sĩ ngạc nhiên hỏi
Hùng chôn chân bất thần đứng nguyên đó,miệng lắp bắp như người điên…
_Sao?…Trinh…Trinh có con với mình sao?…sao có thể…Trời ơi…
Vũ giật mình khi nghe Hùng nói…
_Mày là Hùng,người đã phản bội Trinh? – Vũ gằn lên giận dữ
Lúc này Hùng mới biết sự có mặt của Vũ,chưa kịp thốt nên lời nào thì…Bốp…Hùng huỵch xuống,máu rỉ ra khóe miệng….chưa định hình đc gì thì đã lãnh thêm cú bồi nữa từ Vũ,xẩy xẩm mặt mày,Hùng nằm dưới đất miệng vẫn rầm rì…
_Mày…là …ai? Sao…
Vũ nắm xốc cổ áo Hùng ấn vào tường,mọi tức giận dồn về đôi mắt anh đỏ hoe,đôi tay vo thành nắm đấm nổi cả gân xanh…
_Mày có biết Trinh vì mày đã đau khổ đến nhường nào ko?đồ kn… -Vũ gầm lên,giơ tay đấm cho Hùng phát nữa thì bị chặn lại
_Đủ rồi – Quân chạy đến giữ Vũ lại – Đây là bệnh viện
Vũ hạ tay quay đi ko quên 1 ánh mắt chết chóc và lời cảnh cáo…
_Mày tránh xa cô ấy ra…Nếu ko tao sẽ cho gia đình mày ko còn đất dung thân…
Hùng tuột dần dần xuống sàn,nước mắt trào ra…
_Phải…tại tôi…
Nó mê man đã hơn 3 ngày vẫy chưa tỉnh,Vũ lo lắng mất ăn mất ngủ,chỉ mới 3 ngày mà nhìn anh hốc hác,bơ phờ đến đáng thương,đôi mắt sâu trũng thâm quầng vì mất ngủ…
…Cạch…
_Vũ con,con về nghỉ 1 chút đi,mẹ canh Trinh cho,3 ngày nay con ko ăn ko ngủ đc gì rồi – Bà Khang bước vào xót xa nhìn con trai
Vũ ko đáp,chỉ nắm lấy tay Trinh nhìn nó chằm chằm…Bỗng…
….Tút…tút…..tút…..
Chiếc may đo nhịp tim ngã sang màu cam rồi những đường biểu đồ lên xuống 1 cách yếu ớt như báo hiệu 1 điềm chẳng lành….Vũ hoảng hốt thét gầm lên…..
_Bác sĩ…Bác sĩ đâu…..Bác sĩ
Sau tiếng gầm giận dữ hốt hoảng của Vũ,bác sĩ đến đặt chiếc ống nghe lên tim nó,mắt ông ko giấu đc sự lo lắng
_Cấp cứu,mang máy trợ tim,máy sốc tim đến đây….- Bác sĩ ra lệnh 1 cách gấp rút
_Cô ấy sao thế hả? – Vũ xốc cổ áo vị bác sĩ lên quát ầm ĩ
_Cậu bình tĩnh,cô ấy đang lâm vào tình trạng hôn mê,tim có phần suy yếu,đây là lúc quyết định,sống hay chết là còn tùy thuộc vào ý chí của bệnh nhân…- Vị bác sĩ run giọng nói sợ hãi trước cơn thịnh nộ của Vũ
_Ko ko thể nào…Trinh,em mau tỉnh lại đi,tỉnh lại nhìn anh đi,em ko đc chết,anh cấm em bỏ anh đi 1 lần nữa,em nghe ko hả… – Vũ nắm lấy đôi vai Trinh lắc mạnh người nó
_Xin cậu bình tĩnh tránh sang cho chúng tôi hỗ trợ -1 y tá đến nói
_Bình tĩnh đi con,sẽ ko sao mà – Bà khang khóc nghẹn ngào ôm lấy Vũ
—————–
Miên man trong cơn mê,nó thấy nó chạy mãi,1 giọng nói gọi nó,và nó cứ vậy mà chạy theo,chạy đến mệt nhoài nó ngã xuống,xung quanh âm u mịt mờ,màu trắng hòa vào màu đen tạo ra 1 ko gian màu xám…màu xám… màu của sự chết chóc…từ phía đằng xa 1 đứa trẻ đáng yêu chạy đến ôm lấy cổ nó,1 vòng tay yêu thương và gắn bó,đứa trẻ cười vang,tiếng cười trong vắt…đứa bé gọi nó là “mẹ”…Nó ngạc nhiên nhìn đứa bé,đứa mang nét giống nó,đôi mắt long lanh sắc sảo,đôi môi nhỏ