Insane
Hẻm Cụt

Hẻm Cụt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322225

Bình chọn: 9.00/10/222 lượt.

ng …

_Dù gì gia đình họ cũng vì tôi mà tan nát sản nghiệp,ông trời đã đủ công minh cho tôi rồi,tôi nợ họ 7 năm lớn lên,và nhờ họ…tôi mới gặp đc Vũ… Cuộc đời sòng phẳng,oan gia nên gở chứ ko nên buộc…

Nó cảm thấy nhẹ lòng,nó tựa đầu vào ghế cảm nhận gió trời se sắc,cuộc đời nó như mặt biển,sóng gió phong ba mặt biển lại hiền hòa,nhưng khi biển lặng dịu êm lại là điềm báo cho 1 trận sóng cuồn…Liệu cuộc đời nó đã đc êm ả hay chưa…?

Nó vừa về nhà thì dập vào người nó 1 bầu ko khí nặng nề,ông bà Khang hình như đã về,nhưng ko thấy Vũ đâu…Nó lên phòng anh thì thấy anh đang ngồi trong góc tối thẫn thờ,nó đến gần đặt tay lên vai anh,lúc này anh mới dứt khỏi dòng suy nghĩ quay sang nhìn nó…anh ôm chầm lấy nó,từ anh nó bị lan truyền 1 cảm giác bất an khó tả…anh ôm nó 1 lúc rồi đẩy nó ra,nhưng lại tránh ánh mắt của nó

_Em về phòng nghỉ đi,sáng mai anh đưa em đi khám bệnh nữa – Anh mỉm cười,lúc này anh mới nhìn vào nó,nhưng ánh mắt phản phức nỗi buồn rười rượi…Hình như anh đang giấu nó điều gì…

Bóng nó khuất sau cánh cửa,anh bần thần cuộn mình trong dòng suy nghĩ về cuộc nói chuyện giữa anh và ba mẹ

“_Con ko thể yêu Mai Trinh đc – Bà Khang nó…

_ Mẹ…mẹ nói gì vậy? – Vũ nghèn ngẹn ko hiểu mẹ mình nói gì,hỏi lại

_Hãy nghe mẹ con trước khi mọi chuyện quá muộn… – Ông Khang gầm mặt lên tiếng

_Tại sao vậy?ba mẹ biết con ko có Trinh con sẽ ko thể sống nổi mà – Vũ suy sụp ngẹn ngào nói

Ông bà Khang nhìn đứa con trai tội nghiệp đang thống khổ trong tình yêu mà lòng ngậm ngùi… 1 bí mật đã đc hé mở…

_Bởi vì….”



_Anh!!! – Tiếng nó gọi Vũ cắt ngang dòng hồi ức,anh quay sang nhìn nó mỉm cười

_Sao em chưa ngủ đi,khuya rồi mà,hay em mệt ở đâu à – Anh lo lắng nhìn nó

_Ko!! Chỉ là em ko ngủ đc – Nó lắc lắc cái đầu trông thật yêu,nó ngồi bệch xuống đất,2 tay gác lên đùi Vũ rồi gục đầu lên

_Sao anh ko ngủ mà cứ ngồi mãi vậy? anh có chuyện gì à? – Nó ngẩn lên nhìn Vũ

Anh bất giác né tránh ánh mắt của nó,anh kéo nó dậy ngồi vào lòng anh,vòng tay rắn chắc ôm nó nhẹ nhàng,nó tựa vào lòng anh tận hưởng hơi ấm từ thân hình to khỏe của anh,mùi hương nhè nhẹ trên cơ thể anh nhanh chóng dìu nó vào giấc ngủ an lành…Ngồi ngắm nó ngủ,lòng anh ko khỏi nhức nhói…Dòng kí ức lại ùa về… từng câu từng chữ của mẹ anh như cào xé tâm can anh…

“_Mẹ ko chấp nhận cho con đến với Trinh đc…vì … Trinh là…”

Vũ nhắm nghiền mắt,cúi xuống thỏ thẻ vào tai Trinh

_Anh sẽ bảo vệ mẹ con em…Anh sẽ ko đầu hàng số phận…anh sẽ ko bao giờ để em rời xa anh 1 lần nữa…

Nó khẽ mỉm cười mặc dù vẫn đang say giấc…hay chăng nó đang chìm trong giấc mơ đẹp và thoảng nghe những lời ngọt ngào của anh khiến nó an tâm trong vòng tay anh hơn…

……

——–

_Em xong chưa? – Vũ từ ngoài cửa gọi với vào trong khi nó vẫn còn ở lì trong WC

_Xong rồi ạ – Nó chạy ra thì chợt…

_Á – Nó trượt nhào tới

Vũ chạy đến đợ kịp nó,mặt trắng bệch ko 1 giọt máu .Anh cáu lên…

_Em là mẹ rồi mà ko chịu cẩn thận 1 chút nào thế hả?

_Em xin lỗi- Nó phụng phịu với Vũ

_Anh thua em luôn…Đi thôi,anh đưa em đi đến bệnh viện – Vũ mỉm cười lắc đầu

Đường phố nhẹ bỗng,gió và lá vật nhau bay tung tóe… 1 buổi sáng đẹp trời…



_Hôm nay trông cô có vẻ khỏe nhiều rồi,cứ như vậy sẽ tốt cho thai nhi – Bác sĩ mỉm cười hài lòng

_À!! Tôi cần anh lưu ý 1 số việc sau để tiện chăm sóc cho phụ nữ khi mang thai – Bác sĩ nhìn Vũ nói

_Anh ở lại nói chuyện với bác sĩ,em raqq ngoài đi dạo 1 lúc nhé – Nó cảm thấy ngộp ngạc,khó chịu với căn phòng sực mùi thuốc này nên cáo lui

…Nó dạo bước trong khuôn viên rợp bóng cây xanh của bệnh viện…Ngồi xuống chiếc ghế đá,nó lại lấy tay xoa bụng tự cười tủm tỉm,lúc đầu nó lo sợ và chỉ muốn vứt bỏ tất cả,nhưng Vũ đã cho nó 1 chỗ dựa vững chắc,nó an tâm và cảm thấy yêu con nó vô cùng,tình mẫu tử đã giúp nó sống tiếp …Nó nheo mắt ngước nhìn những tia nắng

Lọt qua khe lá,đầu óc mông lung…nó nhớ đến chị…”Ko biết giờ chị đang làm gì?em thật có lỗi,chị đã giúp đõ em quá nhiều? Em cám ơn chị,chị Tuyết…Chị mãi là người chị tốt nhất trong cuộc đời em…em nợ chị rất nhiều”…

———————–

Trong làn khói thuốc mờ ảo. Tuyết nâng chén ly rượu lên say nồng…Từ ngày nó đi,Tuyết đã phải làm nhiều hơn thay cho cả phần nó…Cũng phải thôi,con đường này bước vào thì dễ nhưng bước ra ko phải là 1 điều dễ dàng… Cô ngày đêm chìm trong men rượu,tiếp khách đến mệt nhoài để bù đắp cái mà gã mama gọi là thiếu nợ…cái nợ ko xuất xứ đó có quyền gán cho bất cứ con nào gọi là kave đem lại lợi ích cho chúng…

Cô lê cái thân xác rệu rã trở về nhà,con đường heo hắt ánh đèn vàng mờ nhạt,bước đi ko định hướng gõ cồm cộp trên mặt đường…Tuyết cô đơn trên con đường này,cô đi với vẻ bất cần đời…và…lặng lẽ phía sau cô là 1 bóng người mập mờ trong bóng tối…với đôi mắt lạnh lẽo dõi theo cô….

_Này cô em,đi đâu đấy có cần bọn anh hộ tống ko? – 1 toán thanh niên nhìn mặt băm trợn,lố lăng đi ngược hướng chặn đường Tuyết với những hành động và lời nói khiếm nhã và giọng cười khanh khách nghe phát nôn

_Biến đi lũ khốn – Tuyết hoắc mắt lạnh tanh buông lời như dao sắt về phía lũ bụi đời xó chợ

_Oa,trời,em đẹp mà sao miệng lưỡi kinh th