Hãy nhắm mắt khi anh đến

Hãy nhắm mắt khi anh đến

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325200

Bình chọn: 8.5.00/10/520 lượt.

ược lại, rất ướt át và ấm nóng. Bạc Cận Ngôn bế Giản Dao, đi tới chiếc giường lớn bên trong khoang thuyền.



Lúc hai người rời khỏi du thuyền, đặt chân xuống bến cảng, vẻ mặt Bạc Cận Ngôn điềm nhiên như không, ánh mắt ẩn hiện ý cười. Giản Dao khoác tay anh, gương mặt vẫn ửng đỏ. Rõ ràng làm chuyện của người trưởng thành nhưng bây giờ cô có cảm giác giống đứa trẻ ăn vụng kẹo? Một cảm giác ngọt ngào nhưng không muốn để người khác biết. Nửa ngày lén lút ở bên anh còn hơn quãng thời gian sớm tối có nhau.

Hai người ôm nhau đi ra đường cái, liền nhìn thấy một điều tra viên của phía Trung Quốc đi tới, sắc mặt anh ta hết sức nặng nề. “Bên Hồng Kông xảy ra chuyện rồi.”

Hai người sửng sốt, nghe anh ta nói tiếp: “Số 1 gửi một đoạn video tới sở cảnh sát. Hình ảnh trong đoạn video hết sức tàn nhẫn.”

Hai ngày sau, tại phòng hội nghị của bộ phận hình sự, cảnh sát Hồng Kông.

Cảnh sát Trung Quốc và Hồng Kông ngồi yên vị bên chiếc bàn dài. Cửa sổ khép chặt, đèn trong phòng hầu như tắt hết, màn hình trắng phía trước bật sáng. Người thao tác máy tính là An Nham. Một người cảnh sát Hồng Kông đứng trước màn hình, nghiêm túc giải thích: “Buổi trưa hai ngày trước, nhân viên chuyển phát nhanh gửi USB này đến sở cảnh sát. Chúng tôi đã xem xét USB và nhân viên chuyển phát nhanh. Hung thủ không để lại bất cứ dấu vết nào.”

Giản Dao và Bạc Cận Ngôn ngồi một bên, im lặng lắng nghe.

Lúc này, trên màn hình bắt đầu phát đoạn video. Màn hình tối đen, nhưng lờ mờ vang lên âm thanh, dường như là tiếng phụ nữ khóc, lại giống tiếng bước chân đi lại. Đột nhiên đèn bật sáng. Trên màn hình xuất hiện một phòng giam. Đằng sau lan can kim loại sáng loáng là một không gian khoảng mười mét vuông. Một người phụ nữ ngồi trên giường, chân cô ta bị trói bởi sợi dây xích dài. Bên cạnh còn có một cái bô. Ánh sáng đột ngột khiến cô gái lập tức ngẩng đầu, để lộ vẻ mặt khiếp hãi và tuyệt vọng. “Không! Đừng! Xin anh hãy tha cho tôi, đừng đánh nữa!”

Những người đang xem đoạn video, không một ai lên tiếng. Tim Giản Dao như bị bóp nghẹt.

Người phụ nữ đó tầm ngoài hai mươi tuổi, có dung mạo thanh tú, trắng trẻo. Ngoài gương mặt, cơ thể đầy vết bầm tím và vết thương dài, quần áo rách nát treo lủng lẳng trên người, nhiều vết thương máu chảy lênh láng.

Giản Dao xem báo cáo phân tích mà cảnh sát Hồng Kông chuẩn bị từ trước. Người phụ nữ này bị đánh bằng roi.

Đúng lúc này, cửa phòng giam tự động mở ra. Người phụ nữ sợ hãi lùi lại, nhưng xa nhất cũng chỉ có thể trốn đến góc tường.

Không nhìn thấy người đi vào, chỉ có một chiếc roi dài, từ đằng sau camera quất mạnh lên người cô gái. Bị đánh khoảng mười phút, người cô gái bị toạc da, cô kêu lên như con thú nhỏ kinh sợ. Cô cuộn người trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

Màn hình tối đen, nhưng chỉ vài giây sau lại lóe sáng. Phòng giam thứ hai xuất hiện.

Lần này là một ông già tóc hoa râm, gương mặt và ánh mắt hiền từ. Ông già khoảng ngoài sáu mươi tuổi, cũng bị xích bằng xích sắt. Nhưng ông ta không bị roi đánh, áo sơ mi vẫn còn nguyên vẹn. Vẻ mặt đầy hoảng sợ, ông ta kinh hãi quan sát xung quanh. Bởi vì ở một góc tường treo loa phóng thanh trên cao. Từ loa truyền tới tiếng kêu gào của người phụ nữ.

Ông già nghe một lúc, giơ hai tay bịt chặt tai, hét lên: “Rốt cuộc là ai? Mau thả tôi ra! Tôi sẽ… tôi sẽ giao toàn bộ tài sản của tôi cho anh!”

Ở căn phòng thứ ba, màu sắc trên màn hình khác hai phòng giam trước đó. Phòng này bật đèn màu đỏ tối mờ mờ. Hình ảnh thu được cũng không rõ nét.

Một người đàn bị trói chặt trên chiếc giường sắt lớn. Dù hình ảnh mơ hồ nhưng vẫn có thể nhận ra, anh ta đang cố giãy giụa nhưng không thể nhúc nhích. Miệng anh ta bị dán miếng băng dính lớn nên không phát ra tiếng kêu.

Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ y tế áo liền quần màu trắng từ đằng sau máy quay camera, thong thả đi đến trước ống kính. Hắn đội mũ, đeo khẩu trang và kính nhìn ban đêm nên không để lộ gương mặt.

Giản Dao nín thở, chính là hắn. Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy hình bóng của hắn, nhưng không ngờ trong hoàn cảnh này. Hắn cầm một con dao giải phẫu và một chiếc khăn mặt, đi đến bên chiếc giường sắt.

Hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề và gấp gáp trong giây lát. Anh ta quay mặt về phía ống kính, dung mạo tuấn tú méo mó. Trong khi đó, hắn dùng con dao sắc, từ tốn lướt qua da thịt trên cánh tay trái của người đàn ông. Hắn nhanh chóng cắt một miếng thịt bằng quả trứng gà. Người đàn ông thở dốc, nấc nghẹn như loài dã thú. Hắn tung miếng thịt từ tay này sang tay kia, rồi chậm rãi rời khỏi màn hình.

Khi phòng giam thứ tư xuất hiện, tim Giản Dao như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Đây là một cậu bé chừng bảy, tám tuổi. Cậu bé có gương mặt sáng sủa nhưng thần sắc vô cùng nhợt nhạt, còn mặc bộ đồng phục học sinh, cuộn người ở góc giường. Sở dĩ cậu bé sợ hãi như vậy là bởi vì ngoài cậu, trong không gian chặt hẹp còn xuất hiện một sinh vật được trói bằng xích sắt. Đó là một con chó màu đen xương cốt lởm chởm cực lớn. Nó cao nửa thân người, lông bị rụng loang lổ. Người nó cũng đầy vết thương, nó thè lưỡi gầm gừ vẻ


Old school Easter eggs.