
hết của Phương Linh đã làm cho tâm hồn của Hoàng Phong chai sạn vì những vết thương và ân hận. Có phải chính vì thế mà hắn mới nói rằng hắn không tin vào ông già Noel nữa, chính vì thế mà hắn mới không dám đến viếng mộ chị mình vì hắn nghĩ đối với chị hắn là một kẻ ích kỷ cướp mất đi tình yêu, ước mơ, hoài bão và cả sinh mạng của chị. Nhưng tai nạn đó đâu phải là lỗi của hắn, tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Hắn cứ dằn vặt thế này thì chị có vui hay không? Vì chị yêu thương hắn nhiều đến như vậy cơ mà.Nhưng cô phải làm gì để an ủi được hắn đây?Bỗng nhiên, một cơn gió thoảng qua và chiếc chuông gió treo trước cửa ngôi nhà gỗ kêu leng keng. Cô ngoái đầu lại nhìn chiếc chuông gió đang đong đưa, trên chiếc chuông gió có hình hai chị em hắn đang ôm nhau cười hạnh phúc.Bỗng nhiên cô thấy lòng nhẹ nhàng. Cô quay sang nói với hắn:“Anh có biết tại sao người ta lại gọi là chuông gió không?”Hắn không trả lời, nhưng cô biết hắn có nghe thấy những điều cô nói. Cô tiếp:“Vì chỉ có gió mới có thể khiến chuông kêu lên hạnh phúc. Gió là điều thân thiết và đáng trân trọng nhất đối với chiếc chuông mà, vì gió nên sự tồn tại của chuông mới có ý nghĩa.” Cô ngập ngừng đôi chút, rồi cô đặt tay lên vai hắn và tiếp: “Thế nên, chị anh sẽ không bao giờ trách anh đâu, chị ấy đã có thể ở bên cạnh người chị ấy yêu rồi, tôi cũng là con gái nên tôi biết điều đó là điều hạnh phúc nhất.”Rồi cô lại nhìn về phía chiếc chuông gió:“Nhưng nếu vì mất đi chuông và gió không còn là gió nữa thì chuông sẽ buồn lắm đấy. Chuông yêu gió nhiều đến nhường nào và linh hồn của chuông sẽ không vui đến thế nào khi gió cứ quẩn quanh bên một góc tường tự dằn vặt mình. Gió là của tự do mà và chuông muốn thấy điều đó!”Hắn bỗng nhiên quay sang phía cô với anh mắt khó hiểu. Cô nhún vai mỉm cười với hắn, nói:“Phong linh nghĩa là chuông gió!”Hắn sững người khi nghe câu đó từ cô. Đã từ rất lâu rồi, hắn không còn nhớ rằng vì thích chuông gió nên mẹ hắn đã đặt nên hắn và chị như vậy. Và hắn lại ngạc nhiên hơn khi người con gái đang ngồi bên cạnh hắn đây lại dùng chính điều đó để an ủi hắn. Nhưng không biết tại sao, những lời cô ấy nói ra như cho hắn một lối thoát giữa những hỗn độn mà hắn vẫn mang theo trong suốt mười bốn năm trời. Hắn vẫn sẽ dằn vặt bản thân vì cái chết của chị, nhưng ít nhất lúc này hắn cũng hiểu được một lần nữa rằng chị sẽ luôn yêu thương hắn như vậy. Hiểu được chị đã hi vọng vào hắn thế nào, mong mỏi ở hắn những gì và đã quyết tâm muốn bảo vệ hắn ra sao. Chị đã bảo vệ hắn thì không có lý gì hắn lại từ bỏ chính bản thân mình, bản thân hắn không chỉ là của riêng hắn nữa mà trong đó mang một phần linh hồn và khát khao của chị gửi gắm.Người con gái đang ngồi bên cạnh hắn đây dùng một ánh mắt thông cảm và vị tha như chính chị hắn đã từng để nhìn hắn. Hắn không biết tại sao khi nãy hắn lại kể cho người con gái này nghe câu chuyện mà chưa bao giờ hắn kể cho bất kì ai. Hắn tin tưởng đã tin tưởng cô và ỷ lại vào cô mất rồi. Có lẽ hắn mong muốn cô sẽ khuyên hắn, sẽ giúp hắn được giải thoát khỏi những rối bời mà hắn mang trong mình suốt bao năm tháng. Và cô ấy đã làm được. Cô ấy tài giỏi thật.Và rồi, hắn thở phào nhẹ nhõm.Cô không hiểu sao hắn lại bỗng nhiên thở ra như vậy. Cô hồi hộp không biết mình có nói gì sai hay không thì cô thấy hắn bỗng nhiên ngả đầu dựa lên vai cô. Cô sũng người. Hắn nói:“Để như thế này, một chút thôi!” Người cô bông nhiên biến thành khúc gỗ. Cô ngồi im không nhúc nhích lấy một tí. Đầu óc lại bắt đầu rối loạn khi thoáng cô ngửi thấy mùi hương từ cơ thể hắn.Nhưng rồi cô hiểu ra một điều rằng, yêu một người con trai không phải chỉ nương tựa vào người đó mà còn là có thể để người đó dựa vào mình mỗi khi đau khổ. Không phải những thứ xa hoa, cầu kì, chỉ cần tin tưởng dựa vào nhau mà thôi. Cô lại một lần nữa muốn ở bên hắn bảo vệ hắn. Muốn dùng hết cả cuộc đời này để đi cùng người con trai này. Chỉ đơn giản vì cô yêu hắn. Nhưng hắn có yêu cô không? Hắn có muốn ở lại bên cạnh cô không?Những suy nghĩ của cô mơn man, tiếng chuông gió lại reo lên từng hồi réo rắt. Người con trai đang dựa vào vai cô bỗng nhiên đưa tay cầm lấy tay cô.Và hắn mỉm cười cùng cô. CHƯƠNG 18: TÔI CẦN EM!Lúc này cô đang cùng hắn đứng trước một ngôi mộ trong phần mộ của gia tộc họ Hoàng. Hoàng Phong nói với cô rằng đây mới là nơi chị hắn được chôn cất. Bố hắn đã không đồng ý để chị hắn và Thái Đức được nằm cạnh nhau nên mẹ hắn đã vì thương cảm mà làm hai phần mộ giả nơi căn nhà gỗ ấy để mong hai người có thể ở bên cạnh nhau. Cô nhìn di ảnh của ngôi mộ này, trong lòng cảm thấy xót xa. Khi sống đã không được ở bên cạnh người mình yêu và đến khi mất cũng không được ở cạnh người ấy thật là đau khổ. Cô mong sao linh hồn của chị Phương Linh và Thái Đức có thể gặp lại nhau, ít nhất trên thiên đường sẽ không có ai ngăn cấm tình yêu của họ nữa.Hoàng Phong đứng lặng trước ngôi mộ của chị, cô cũng đứng bên cạnh. Hắn để xuống bên cạnh mộ chị một bó cúc dại mà hắn đã mua trên đường đến đây. Hắn nói rằng đây là hoa mà chị hắn thích nhất. Có lẽ chị hắn sẽ rất vui vì hắn đã đến gặp ch