
g lên từ phia sau:“Tại sao anh lại tới đây?”Tôi và chú ấy giật mình nhìn về phía cánh cổng. Mẹ tôi đang đứng ở đó. Đôi mắt mẹ hiện lên tia giận dữ. Tôi vội vàng chạy đến bên mẹ. Tôi nói với mẹ rằng chú ấy đưa tôi về. Nhưng mẹ tôi vẫn không nguôi ngoai, đôi mắt mẹ vẫn chằm chằm nhìn vào chú ấy.“Nấm, đi vào nha cho mẹ!” Mẹ nói lớn.Tôi cúi đầu lủi thủi đi vào trong trước ánh mắt lo lắng của chú ấy. Tôi nghe thấy tiếng chú ấy nói:“Là tôi đưa thằng bé về, đừng trách nó!” Chú ấy nói đỡ cho tôi.Có lẽ đúng là mẹ không thích chú ấy thật. Nhưng tôi thích chú ấy.“Tại sao anh biết nó?” Giọng mẹ tôi run run. Hai bàn tay mẹ nắm chặt lại. Tôi chưa thấy mẹ như thế bao giờ.Lúc này tôi đã đi vào nhà rồi, nhưng là mẹ nghĩ thế thôi, tôi vẫn lén nấp sau cánh cửa để nghe lén.Tôi thấy mặt chú ấy nhăn lại, rồi ngẩng mặt lên nhìn mẹ tôi. Chú ấy chậm rãi nói nhưng đôi mắt vẫn đầy đau buồn:“Tại sao em không nói cho tôi biết là chúng ta đã có con!”Mẹ tôi chấn động trước câu hỏi của chú ấy. Mẹ vẫn không nói gì, chú ấy tiếp:“Tại sao em không nói cho tôi biết Minh Anh là con tôi?”Tôi là con chú ấy. Chú ấy là bố tôi sao?Bố, tôi rất vui mừng khi biết chú ấy là bố tôi. Tôi muốn chạy ra để gọi bố. Nhưng cuối cùng tôi vẫn sợ hãi mà không dám chạy ra.Bố ơi!Tôi thấy nét mặt bố đau thương còn người mẹ tôi lại run lên, mẹ không nói gì, quay đầu đẩy cổng bước vào trong. Nhưng tay mẹ được bố giữ lại. Mẹ cố gắng giật ra nhưng không được. Mẹ vẫn không quay lại.“Nó không phải con anh!” Mắt mẹ bắt đầu rưng rưng. Mẹ ngẩng mặt lên trời để ngăn nước mắt rơi xuống.“Nói dối!” Giọng bố quả quyết.Mẹ hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn thẳng vào gương mặt bố, giọng mẹ lạc đi:“Nói thì sao? Mọi chuyện có thể thay đổi được gì không?”Bố nghe những lời nói ấy thì thẫn thờ. Bố cúi gằm mặt xuống, bàn tay nắm lấy tay mẹ buông ra. Mẹ bước vào trong nhưng không quên nói bố đừng quay lại nữa, nói rằng hãy để cho tôi và mẹ sống yên ổn. Tôi không muốn như thế. Tại sao mẹ lại đuổi bố tôi đi. Bố là bố tôi mà, tôi muốn chơi với bố. Muốn được bố đón và kiệu lên vai mỗi khi đi học về như hôm nay.Tôi muốn có bố.Nhưng lúc mẹ tôi bước đi được một đoạn. Bố lại lên tiếng.“Nếu biết, tôi sẽ giữ em lại, sẽ không để em đi như vậy!”Tôi thấy người mẹ lại một lần nữa run lên nhưng mẹ vẫn nhanh chóng đi vào nhà và đóng sầm cửa lại.Tôi vội vàng chạy nhanh lên tầng trên. Ra ngoài ban công và nhìn xuống. Tôi thấy bố tôi lặng yên đứng trước cổng nhà tôi. Xong bố lặng lẽ quay lưng đi, nhìn bố cô đơn và lầm lũi trên một con đường dài.Tối hôm đó, tôi lại thấy mẹ khóc. Đến khi mẹ dỗ ngủ cho tôi, đôi mắt mẹ đã sưng lên. Mẹ nằm bên cạnh tôi, nhưng khi tôi chưa ngủ thì mẹ đã thiếp đi. Tôi lại thấy những giọt nước mắt chảy xuống trên đôi gò má của mẹ. Tôi nghe tiếng mẹ gọi tên một người xa lạ.Tôi vốn là người lạc quan vui vẻ nhưng sao hôm nay nhìn thấy mẹ cãi nhau với người được gọi là bố tôi kia, tôi lại cảm thấy khó chịu. Sao bố lại làm mẹ khóc?Hôn lên má mẹ.“Mẹ ngủ ngoan, Nấm thương mẹ nhiều!”Tôi nằm xuống rúc vào người mẹ và chìm vào giấc ngủ. CHƯƠNG 24: KÍ ỨC KHÔNG THỂ QUÊNThời gian thấm thoát trôi, vậy là đã gần 4 năm kể từ khi cô và hắn chia tay. Nhưng kí ức của ngày ra đi vẫn như dày vò cấu xé tâm hồn cô. Đến bây giờ cô vẫn chưa thể nào quên được.Ngày hôm ấy, khi cô quyết định sẽ ra đi cũng là lúc hắn tỉnh dậy. Khác với con người hắn trước đó, đôi mắt hắn băng giá và lạnh lẽo. Cô mừng rỡ khi thấy hắn tỉnh lại, nhưng rồi hắn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn. Ban đầu cô không để ý lắm đến ánh mắt của hắn, nhưng khi chạy sang bên phòng bà chủ tịch báo tin và quay về thì cô thấy người đang ân cần chăm sóc hắn là Thiên Ân. Ánh mắt trìu mến hắn nhìn cô ấy khiến trái tim cô như bị ngàn vạn mũi tên xuyên qua. Hắn vốn không yêu cô, cô mãi mãi vẫn là một cái bóng của người con gái ấy, dù đã biết như vậy nhưng cô vẫn đau lòng. Vậy mà khi hắn cứu cô, cô lại ảo tưởng rằng hắn cũng có chút yêu cô. Cô lại tự cười khẩy bản thân mình. Cô nên rời đi thật rồi, nếu tiếp tục ở lại, cô sẽ đau đớn đến chết mất.Đăng Minh đến bệnh viện lúc cô lấy hết dũng khí để bước tới trước mặt hắn và nói với hắn rằng cô phải đi rồi, sẽ không làm phiền cuộc sống của hắn nữa. Hắn không ngẩng lên nhìn cô mà chỉ nói với cô rằng:“Nên thế!”Chỉ hai từ vẻn vẹn. Không chút luyến tiếc hay níu giữ. Hắn gạt bỏ cô ra khỏi cuộc đời hắn. Hắn không còn cần cô nữa rồi. Không thể trách hắn, làm sao người ta có thể luyến tiếc một người hại mình mất hết cả sự nghiệp và hại mình suýt mất mạng cơ chứ. Có lẽ hắn đã hiểu ra, nhưng tại sao hắn lại lạnh nhạt đến như thế?Cô nắm chặt bàn tay mình, cố tỏ ra bình thản, cô nói với hắn, mong hắn hãy sống tốt rồi bước nhanh ra ngoài. Cô cùng Đăng Minh đi thật xa phòng bệnh của hắn. Lúc này đôi chân của cô bỗng trở nên mềm nhũn, cô ngồi phệt xuống hành lang bệnh viện và khóc thảm thương. Đăng Minh chỉ ngồi bên cạnh cô mà không nói gì, hắn ôm cô vào lòng và vỗ về.Hắn đã từ bỏ cô rồi. Dù biết rằng hắn làm thế là đúng, bởi cô là người hại cuộc đời hắn thẳm thương đến mức này. Nhưng tại sao cô đau đớn như vậy. Cảm giác