XtGem Forum catalog
Hay là… Anh cưới em đi

Hay là… Anh cưới em đi

Tác giả: Nhím Quỳnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325031

Bình chọn: 7.5.00/10/503 lượt.

iệc của mẹ, mẹ vẫn thường sạc pin cho điện thoại nhưng không dùng nó để liên lạc với ai cả vì tôi chẳng thấy nó reo chuông bao giờ. Chính vì thế nên khi mẹ đi vắng tôi lại lén mở điện thoại ra để chơi game. Nhưng lúc như vậy tôi thường trốn trong phòng và đóng kín cửa nên đã nhiều lần mà mẹ tôi vẫn chưa biết.Hôm nay tôi cũng lấy điện thoại ra để chơi, nhưng cái trò tôi chơi đã thắng hết mọi màn rồi. Chán nản, tôi lục xem xem trong điện thoại còn trò chơi nào khác không.Ơ, trong danh bạ có người tên là củ cải này. Thì ra là có người tên là củ cải thật. Người này chắc béo tròn như củ cải ấy nhỉ? Mà có phải vì người này tên là củ cải nên mẹ mới không chịu gọi tôi là củ cải không nhỉ?Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình như có đồng minh. Tò mò không biết người này là người như thế nào. Tôi nhấn nút gọi.Ồ, có chuông này. Nhưng sao mãi không bắt máy nhỉ?Đang tính tắt máy thì tôi nghe thấy đầu dây bên kia đã nhấc máy nhưng không nói gì cả.“Alo!” Tôi nói vào máy.“Alo…” Giọng một người đàn ông lưỡng lự.Chắc người này là bạn của mẹ, nghe giọng có vẻ cũng lớn tuổi rồi.“Chú là bạn của mẹ cháu à?” Tôi nhanh nhảu.“Mẹ cháu?” Giọng chú ấy nghi hoặc.“Dạ, mẹ Thiên An ấy ạ!” Cái chú này lạ thật, chả lẽ không phải là bạn của mẹ sao?“À…ừ…” Chú ấy lại chậm chạp nói, giọng hơi chùng xuống.Sao chú này là bạn của mẹ mà tôi lại không biết nhỉ? Đang định hỏi tên chú ấy thì lại nghe thấy chú ấy hỏi lại.“Bố mẹ cháu khỏe cả chứ?” Giọng chú ấy mệt mỏi.“Chú biết bố cháu ạ?” Chú ấy hỏi thế có phải chú ấy biết bố tôi không? Tôi cũng muốn biết bố tôi đang ở đâu.“Ừ, chú có biết!” Giọng chú ấy vẫn trầm trầm không chút màu sắc. Có lẽ chú ấy đang bị bệnh. Nhưng tôi không nén được tò mò về bố của mình, tôi nhanh nhảu hỏi:“Bố cháu trông như thế nào ạ? Có đẹp không ạ, bố của các bạn cháu đều rất đẹp, cháu cũng muốn gặp bố, chú có biết bố đang ở đâu không ạ?”“Bố cháu không có nhà sao?” Giọng chú ấy sửng sốt.“Mẹ cháu nói rằng bố cháu đã đi xa, chưa về gặp cháu được, cháu chưa gặp bố cháu bao giờ…” Tự nhiên tôi thấy tủi thân vì mình không có bố, nghe chú ấy hỏi như vậy thì tôi lại cảm thấy muốn khóc.“Cháu tên gì?” Chú ấy hỏi.“Minh Anh ạ, nhưng mẹ cháu gọi cháu là Nấm!” Tôi lại phùng phịu trả lời. Tôi chả thích cái biệt danh Nấm tẹo nào. Nghĩ đến chú ấy được mẹ lưu là củ cải. Tôi hỏi chú ấy:“Chú cũng thích ăn củ cải ạ?”“Sao cháu biết?” Chú ấy nhẹ nhàng hỏi.“Vì cháu cũng thích ăn củ cải, nhưng mẹ cháu chỉ toàn bắt cháu ăn cháo thịt và uống sữa thôi, chắn lắm, cháu nói mẹ gọi cháu bằng củ cải thì mẹ không chịu, mẹ cứ gọi cháu là Nấm!” Gặp được đồng minh, tôi bắt đầu kể lể.“Mẹ muốn tốt cho cháu mà, ăn nhiều củ cải không tôt đâu!” Chú ấy chậm rãi khuyên bảo.Cái chú này chắc lại là đồng minh của mẹ đây mà. Không phải chú ấy sẽ như mẹ thuyết giảng một bài về dinh dưỡng trong ăn uống đó chứ. Không để chú ấy có cơ hội, tôi nhanh nhảu hỏi.“Mà có thật là chú biết bố cháu không thế?”“Ừ, chú có biết!” Giọng chú ấy lại trùng xuống.“Vậy chú có thể cho cháu xem hình bố cháu được không? Cháu muốn gặp bố, cháu nhớ bố cháu, cháu muốn cùng bố đi chơi…” Tôi bắt đầu vòi vĩnh.“Cái này thì…” Chú ấy bắt đầu lưỡng lự.“Đi mà chú, năn nỉ chú đó!” Tôi vẫn cố nài.Nhưng cửa cổng nhà tôi bắt đầu mở. Hình như mẹ đã về. Không được rồi. Mẹ mà biết thì sẽ bị mắng mất. Tôi vội vàng nói với chú ấy.“Thế nhé chú, mai chú đến trường Họa Mi tìm cháu nhé, nhớ đấy, chú hứa rồi đấy!”Chú ấy chưa kịp trả lời thì tôi đã cúp máy và cất máy vào vị trí cũ. Tôi nhảy lên giường đắp chăn lại như đang ngủ giống như lúc mẹ tôi đi làm. Tôi thấy mẹ vào phòng, vuôt ve gương mặt và hôn lên má tôi một cái. Mẹ nói với tôi: “Nấm ngủ ngoan, mẹ thương!” Rồi mẹ dém lại chăn cho tôi và đi ra ngoài.May thật, mẹ không phát hiện ra điều gì bất thường. Nghĩ đến việc mẹ nổi giận tôi sợ lắm. Nhưng nghĩ đến việc sắp được nhìn thấy hình bố tôi lại cảm thấy thích thú. Không biết ông ấy như thế nào nhỉ? Có ân cần, vui vẻ giống như bố của Hải Phương hay không? Thế rồi tôi chìm vào giấc ngủ.Nhưng sáng hôm sau, tôi trông ngóng mãi vẫn không thấy có ai đến trường tìm tôi cả. Đến tối về nhà, tôi nhân lúc mẹ đi vắng lại lén lấy điện thoại ra để gọi cho chú ấy.“…” Máy đã nhấc nhưng chú ấy không nói gì cả.“Chú hứa cuội!” Tôi giận dỗi.“Chú xin lỗi, nhưng chú không tìm được địa chỉ của trường cháu!” Giọng chú ấy hối lỗi.Thì ra chú ấy không biết địa chỉ. Có lẽ chú ấy đang ở xa chỗ này. Thôi thì cho chú ấy một cơ hội nữa vậy.“Ầy, chú không biết cháu đang ở Đà Lạt ạ, vậy mai chú đến nhé!” Tôi lại háo hức.“Chú sẽ tới!” Chú ấy vẫn lương lự.Tôi chào chú ấy rồi cất máy đi. Vậy là mai tôi sẽ được nhìn thấy hình bố của mình, sẽ được nghe chú ấy kể về bố mình là người thế nào.***Buổi chiều hôm sau, có một người đàn ông đến trước cửa trường học của tôi. Chú ấy đỗ xe trước anh mắt trầm trồ của các cô giáo trong trường. Ban đầu tôi tưởng người này lại là một người thích khoe mẽ như ông chú hàng xóm Đăng Minh của mình, nhưng chú ấy rất lịch sự nói chuyện nhã nhặn với các cô giáo trong trường để xin gặp tôi.Các cô giáo trong trường dường như bị chú ấy thôi mi