
ắng, mà tôi cũng suy tư suốt mấy ngày liền, như xé tan màn đen nhìn thấy ánh sáng gây xích mích suy nghĩ của tôi, không khỏi cảm thấy sáng tỏ thông suốt. Vì thế nói với đại tẩu : ” Ca ca là người trọng tình, nếu thật sự vì sinh con nối dòng mà nạp thiếp, địa vị chính thê của đại tẩu cũng không bị lung lay đâu, đại tẩu không nên lo lắng quá. Cùng lắm sau này có hiềm khích, ta sẽ vì đại tẩu mà quyết định chuyện đó.”
Thần sắc của tẩu có chút vui mừng, khuôn mặt đỏ hơi hổ thẹn : “Thiếp không phải một mặt đố kỵ, không hiểu lí lẽ, chỉ thân là nữ tử, chỉ luôn hi vọng phu quân thích một mình thiếp, không cần nạp thiếp.”
Tâm tư như dây dàn bị những lời tàn nhẫn này kích thích, chỉ là với tôi, ý nghĩ ở lại trong lòng như vậy chỉ tự tìm phiền não mà thôi, hà tất phải nghĩ nhiều. Lại làm như không nghe thấy, cười cho qua, lại nói : “Đại tẩu cũng biết ca ca rầu rĩ không vui vì cái gì sao ?”
Đại tẩu nghĩ đơn giản, nói : “Là chuyện của Bộ Binh, lần thăng thức này, hình như phu quân không hài lòng.Nhưng phận làm nữ nhân như thiếp, gấp cái gì cũng không giúp được.”
Tôi hơi mỉm cười, dặn Cận Tịch khép phòng lại, mới nói : “Đích thật ca ca bởi chuyện Binh bộ mà không vui, nhưng không phải vì Hoàng Thượng thăng chúc, mà lo lắng bản thân không thể hoàn thành ý chỉ của Hoàng Thượng. Thật ra đại tẩu không nên tự coi nhẹ mình, chỉ cần tẩu có tâm, coi như đã giúp ca ca hoàn thành sự nghiệp rồi.”
Đại tẩu nghe được lời ấy, trên mặt lộ vẻ thần thái vui mừng, nghiêm túc nói : ” Chỉ cần khiến phu quân không rầu rĩ nữa, thiếp nguyện tan xương nát thịt.”
Đại tẩu có tình ý sâu nặng với ca ca như vậy, tôi cũng vô cùng cảm phục, trong lòng nóng lên, cầm tay tẩu : “Tẩu có tài có đức như vậy, nhà Chân gia ta thật may mắn. Ca ca có người vợ như vậy, đúng là phúc khí khó cầu cả đời của ca ca, cũng là phúc khí của nhà chúng ta, sao lại để tẩu tan xương nát thịt chứ ! Chỉ cần tẩu làm ……”
Vì thế, tôi ghé vào bên tai đại tẩu, nói nhỏ.
Lúc đầu đại tẩu không hài lòng, khi nghe hết, đã tươi cười rạng rỡ, liên tục gật đầu nói : “Chuyện đó có đáng gì, thiếp sẽ cố gắng hết sức.”
Tôi cười nói : ” Hoàn toàn không khó. Làm phiền tẩu, ta ở đây cảm tạ trước.”
Q.3 – Chương 8: Ngọc Ách.
Đợi đến khi đại tẩu cáo từ, cực kì hứng thú lại ngồi liễn đến Nghi Nguyên điện. Tâm trạng vô cùng tốt, nhìn đến trên đường non sông tươi đẹp cũng xuân ý nồng đậm, đặc biệt xinh đẹp động lòng người.
Nhưng vừa mới hạ liễn, đã thấy Lý Trường chạy một mạch tới, tự mình đỡ tay tôi nói : “ May mà nương nương đến đây! Hoàng thượng đang tức giận, lệnh bọn nô tài ra ngoài. Xin nương nương bất kể thế nào cũng đi khuyên Hoàng thượng, bọn nô tài có phúc mấy kiếp rồi.” Tôi thấy thần sắc hắn sầu lo, không giống thường ngày. Thầm suy nghĩ Lý Trường hầu hạ Huyền Lăng nhiều năm, tình cảnh các loại lớn nhỏ trong cung, cũng rất bình tĩnh, hắn gọi kinh hoàng như vậy, tất nhiên là có chuyện lớn xảy ra.
Vì thế, vẻ mặt ôn hòa nói : “ Tuy bản cung không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Hoàng thượng tức giận như vậy?”
Lý Trường cúi đầu giống như nhìn bậc thang, trong miệng nói cực khẽ : “ Hình như là vì Nhữ Nam vương dâng tấu chương.”
Trong lòng tôi đột nhiên căng thẳng, cước bộ hơi ngưng trệ, tưởng rằng ca ca xảy ra chuyện. Nhưng suy nghĩ lại, nếu là ca ca gặp chuyện không may, tất nhiên Huyền Lăng sẽ phái người đi trấn an Nhữ Nam vương cũng điều động binh mã chuẩn bị cho vẹn toàn, sao còn rảnh rỗi ở trong ngự thư phòng lên cơn giận dữ chứ. Nghĩ như vậy, cũng thoáng yên tâm hơn chút, lại hỏi : “ Ngươi có biết tấu chương nói cái gì không?”
Lý Trường hơi ngượng nghịu, lập tức nói : “ Hình như là tấu chương xin thỉnh phong.”
Tôi hơi nhíu mày, trong lòng ghét, Nhữ Nam vương thật không biết vừa lòng, một tháng trước còn phong con cái của hắn làm thế tử và công chúa, vinh sủng không gì sánh được. Mới đảo mắt lại xin phong, nếu muốn phong thưởng, cũng chỉ có thể để ấu tử của hắn kế tục vị Vương, hoặc sớm gả nữ nhi của hắn đi.
Nghĩ đi nghĩ đi cũng thấy không ổn, nếu như không phong thì ban thưởng vàng ngọc gấm lụa là được. Huống chi Huyền Lăng không phải là người có tính cáu kỉnh.
Đang nghĩ ngợi, đến nơi, thấy trong điện bỗng nhiên truyền đến “đoảng đoảng” một tiếng ngọc rơi vỡ rụng xuống đấy, dần dần là tiếng tí tách mảnh vụn. Thật lâu sau, trong điện chỉ là một mảng yên tĩnh đáng sợ.
Tôi và lý trường đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mình cũng rất đỗi nghi hoặc, không biết vì sao Huyền Lăng lại tức giận. Lý Trường lo lắng, nhỏ giọng nói : “Bây giờ sợ chỉ có nương nương có thể vào khuyên giải mấy câu thôi.”
Tôi gật đầu, đưa tay mở cửa điện kim khảm ngân đỏ thắm. Phía bên cạnh mở rộng, không gian yên tĩnh chỉ trông thấy gạch thêu hoa văn bằng kim tuyến trên mặt đất u mê khờ dại.
Trên án kỉ được tráng men là lò đốt đơn giản chàng hay dùng hương Tiên Long, khó nhẹ mỏng như sương lượn lờ từng đợt từng đợt dây đưa xâm nhập vào chỗ sâu điện các, thơm ngát ngưng tự càng thêm hòa nhã. Chàng ngồi trên ghế rồng khắc hoa, khó nhẹ tự phảng phất qua mặt chàng, cái loại tức giận này giống như ng