
ũng ở trước mặt khuyên Hoàng thượng vài câu, chẳng phải càng tốt sao? Bản cung sẽ nói với Hoàng thượng, để vương phi lúc nào cũng có thể vào cung đến thăm công chúa, khi nào muốn tiến cung thì tiến cung, vậy được không?”
Một chút võ mồm như vậy, cuối cùng Hạ vương phi cũng đồng ý đi khuyên bảo Nhữ Nam vương, cũng bằng lòng cho con gái vào cung.
Sau ngày thứ ba, Nhữ Nam vương tự mình đến nhà Trương Lâm tạ lỗi, tuy chỉ làm qua loa, suy cho cùng mọi chuyện cũng bình ổn không ít. Mà Khánh thành quận chúa, cũng đã được chọn ngày đẹp chuẩn bị sắc phong phụng dưỡng Thái hậu rồi.
Ban đêm Huyền Lăng ở chỗ tôi, đến đây vui mừng kể : “ Trẫm vì nàng mà toát mồ hôi dầm dề, chỉ sợ nàng không thể, chút tâm tư này cũng uổng phí rồi. Không nghĩ lại thuận lợi như vậy, Huyên Huyên, việc nàng giúp đỡ trầm không hề nhỏ.”
Tôi cười : “ Hoàng thượng không cần khen ngợi thần thiếp, chút tài mọn này có thể phân ưu với Hoàng thượng là việc nên làm mà. Huống chi, chuyện tiền triều thần thiếp không hiểu cũng không giúp được gì, chỉ có những việc vặt vãnh trong nhà thì còn có thể nói được vài tiếng mà thôi.”
Tôi nhẹ nhàng cười, rót một bình trà Tuyết Đỉnh Hàm Thúy, hương trà lượn lờ, chàng uống một hớp, nói : “ Quả nhiên là trà ngon.” Chàng nắm tay tôi cười, nói : “ Trẫm biết nàng thích trà này, còn cố tình chọn loại trà tốt nhất cho nàng, có thích không?”
Tôi mỉm cười ngồi trên đùi chàng, nhìn nước trà xanh như phỉ thúy, nhẹ nhàng cười nói : “ Thần thiếp đương nhiên thích. Hôm nay Nhữ Nam vương phi tới, thần thiếp cũng mời trà này, đáng tiếc vương phi không có bộ dáng thưởng thức, sợ là không hợp khẩu vị. Thần thiếp còn tưởng nhạt nhẽo, may là vương phi không để ý, nếu không thần thiếp khó chối tội này rồi.”
Huyền Lăng vốn định cười, đến khi nghe xong, thần sắc âm trầm.
Ở ngoài có cổng phẩm, trong cung có, Nhữ Nam vương phi cũng có, thậm chí còn tốt hơn, Huyền Lăng hẳn không hề biết.
Chạm vào điều kiêng kị và chán ghét của chàng, vì thế càng âm trầm hơn.
Q.3 – Chương 7: Đào Yểu.
Chuyện Nhữ Nam vương ẩu đả ngôn quan cuối cùng cũng yên bình trở lại, chuyện cừu oán mới gây tới cùng cũng đi xuống. Tuy nói xin lỗi qua loa, nhưng loại qua loa này, các quan văn vẫn bất bình tức giận. Tất nhiên Nhữ Nam vương không để ý tới, cũng không nhỏ nhen thế. Chuyện sắc thế tử và công chúa cùng tiến phong hết sức náo nhiệt xa hoa. Mà Khâm Nhậm thái phi xem qua, ở nơi riêng tư bèn bực tức nói : “Cho dù là sắc phong, nhưng cũng không nên náo nhiệt phô trương như vậy, vượt quá bổn phận rồi.” Mà Huyền Lăng không mở miệng nói gì, đối với tình thế yên ổn này cũng vì bất đắc dĩ, trong lòng rất căm phẫn.
Tôi cái gì cũng không làm, cũng không nhiều lời, chỉ khoanh tay đứng nhìn. Huyền Lăng đã có tâm loại trừ Nhữ Nam vương Huyền Tế, hạt giống sớm nảy mầm sinh trưởng, hà tất tôi phải đi tốn nhiều năng lượng làm gì, đợi thời điểm thích hợp giội nước vào, rồi bón phân là ổn rồi.
Nhữ Nam vương có việc vui vinh quang hiển hách như vậy, đương nhiên đường làm quan rộng mở, quên hết tất cả. Anh ta đã không phòng bị, Huyền Lăng lấy cớ Tử Áo Thành đêm đông phòng thủ binh sĩ thường xuyên lười biếng ngủ gật hoặc vụng trộm uống rượu, quyền hạn của thị vệ Vũ Lâm quan thường xuyên rét lạnh trong đêm đông và cùng binh lính chung phòng thủ trong cung cấm, quả thực là một việc phí sức lại chẳng có kết quả tốt.
Những ngày đầu tuyết tạnh, ánh mặt trời đã bắt đầu ấm áp, xuân về hoa nở. Giống như mưa xuân mượt mà dai dẳng, đào hồng liễu xanh ở Thượng Lâm uyển, ong bướm quấn quýt tất cả tứ phương cung tường xung quanh trời đất ở hậu cung. Cuộc sống trong cung cứ chậm rãi như nước trôi qua đi, như một cái giếng cổ không sóng không gió. Hoàng hậu chủ trì công việc lớn nhỏ trong hậu cung, Mộ Dung Phi ngoài yến tiệc long trọng trong ngày hội ra thì không bước chân ra khỏi cửa, mà tôi lại tận tâm tận lực sắm vai sủng phi, cùng tần phi trong hậu cung chia sẻ sự sủng ái mưa móc của Huyền Lăng.
Nhìn theo sổ ‘đồng sử’ ghi lại số lần thị tẩm, tôi cũng không phải người được sủng ái nhất. Lăng Dung điềm đạm và khiêm tốn càng khiến Huyền Lăng vui, tiếng ca trong trẻo của muội ấy, giai điệu càng trở nên đẹp nhất trong đêm xuân sắc khôn cùng hậu cung. Mà tôi, chẳng qua có thêm thời gian lưu lại ở Ngự Thư phòng, đúng lúc Huyền Lăng mệt mỏi quốc sự lại cùng chàng tán dóc vài câu, ẩn ý khuyên giải vài câu.
Rất nhiều khi, Huyền Lăng thích tôi và Lăng Dung cùng ở cạnh chàng làm bạn, tôi lẳng lặng đọc sách hoặc viết chữ; Lăng Dung lại mềm giọng líu ríu, thỉnh than nhẹ hát vài câu, hầu hạ chàng.
Khi ở cạnh nhau, tôi ít khi nói chuyện với Lăng Dung, có lẽ tận đáy lòng vẫn để ý lời nói lần tình cờ đó. Mà cô ấy, bao giờ cũng muốn nói lại thôi, lét lút nhìn tôi.
Bên trong cửa sổ mùa xuân tháng ba, cành liễu trước cửa khẽ động, thỉnh thoảng có con bướm hồng nhạt, hương vị ánh sáng mặt trời cũng yên tĩnh không tranh giành. Tôi làm bộ dáng hớn hở nhạt nhẽo, bỏ chút mật ong tăng thêm gia vị của nước trà cho Huyền Lăng uống, chiếc muỗng bạc nhẹ nhàng quấy.
Lăng Dung ngồi xa xa dưới cửa sổ, cúi