XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện

Hậu cung Chân Huyên truyện

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325192

Bình chọn: 8.5.00/10/519 lượt.

u nhân lại cho rằng Hoàng thượng khinh thường Lục vương, như vậy cũng không tốt. Vốn là huynh đệ đồng tâm, vô tâm bị người khác coi có tình, không bằng vẫn xin Hoàng thượng có tâm với Lục vương.”

Tâm trạng Huyền Lăng rất tốt, nói : “ Chuyện này có khó gì, Thư Quý thái phi đã xuất gia, tôn hiệu không nên thêm. Trẫm phong Thư Quý thái phi là Xung Tĩnh nguyên sư.”

Tôi mỉm cười : “ Như vậy không có gì không ổn rồi.”

Huyền Lăng nhẹ nhàng hừ mũi, lạnh lùng nói : “ Bây giờ muốn truy phong Ngọc Ách phu nhân chẳng qua là kế tạm thích ứng, có chút bất đắc dĩ. Nếu như sau này phục tùng Nhữ Nam vương, trẫm lập tức hạ chỉ noi theo chuyện tình Chiêu Hiến thái hậu, linh vị không được nhập thái miếu hương khói tế tự, tử cung không thể nào nhập hoàng viện, đời sau cũng không được xây tôn hiệu. Nếu không khó tiêu mối hận hôm nay!”

Nghe chàng tính toán như vậy, chỉ ảm đạm. Nhữ Nam vương vì mẫu thân cầu vinh.Cái vinh nhất thời đó, về sau vô cùng khuất phục. Cho nên cũng không tiếp lời, chỉ nói : “ Nhưng kính trọng thái phi là chuyện trong hậu cung, nên bẩm báo thái hậu, thông báo cho hoàng hậu.”

Huyền Lăng nói : “ Hiển nhiên rồi.”

Tôi nhẹ giọng ghé vào lỗ tai chàng : “ Hoàng thượng, chỉ cần chúng ta theo thứ tự mà tiến, tự nhiên rõ như lòng bàn tay. Chuyện của huynh trưởng, thần thiếp hơi tính toán, xin hoàng thượng cân nhắc quyết định.”

Tôi tỉ mỉ kể rõ, Huyền Lăng nói : “ Như vậy cũng tốt. nàng không hổ là ‘giải ngữ hoa’ của trẫm, chủ ý như vậy cũng muốn nghĩ ra được.”

Tôi lại cười nói : “ Hoàng thượng vì thiên hạ khổ sở vất vả, thần thiếp không hiểu triều chính, chỉ có thể để ý một ít chuyện thôi.”

Chàng cười đến sang sảng : “ Thiên lý chi hành, tích vu khuể bộ. Nàng vì suy xét việc nhỏ nào biết không phải là đại sự?”

Sắc trời mờ mịt, ngay cả ánh tà dương cũng bị ánh trăng thay thế, gió lẳng lặng, dẫn theo mùi hoa ngọc lan thấm lạnh thơm nhu nhuận hơn, từ từ thổi tóc mai tôi.

Tôi đứng dậy, thổi sáng hộp quẹt, từng cái từng cái cây đèn tong điện được thắp sáng. Trong điện dùng cây đèn tiêu kim cứng rắn, mỗi cái giá cắm nến đều có 9 chính, dương dương tự đắc, không có chút khói khí và sáp khí đốt, lại không làm hỏng hương liệu Úc Hương được đốt cháy trong điện. Ngọn lửa bắt đầu sáng rực, trong điện sáng sủa như ban ngày.

Tôi nhẹ nhàng đứng cắm giá nên ở bên cạnh, thổi tắt hộp quẹt. Tâm tư từ từ chuyển động, cuối cùng cũng kìm nén lòng, lại kìm nén hung ác, nín thở khó khăn, giọng nói trầm trầm như suối nước lạnh dưới băng, bình tĩnh nói : “ Xin hoàng thượng ban thêm ân đức rộng lớn, phục hồi danh vị Hoa phi của Mộ Dung phi.”

Huyền Lăng ngẩn người, căn bản đang vui mừng lại ngừng, đến cạnh tôi nói : “ Trẫm phục vị cho cô ta, vậy làm sao…. Không làm thất vọng nàng? Làm sao bịt được miệng người đời lời ra tiếng vào?”

Lồng ngực cứng đờ, suýt nữa không nhịn được, nếu để Mộ Dung thế lan ở bên cạnh, mặc dù không sủng hạnh, nhưng vẫn cẩm y ngọc thực như cũ, làm sao không làm tôi thất vọng? Nếu là như vậy, tôi thà phục danh vị của cô ta. Nữ tử như vậy, một khi đắc ý lơ là mới có khuyết điểm tìm ra. Huống chi chỉ có cô ta trở lại vị trí cũ, Mộ Dung tộc mới có thể thật sự yên lòng.

Nghĩ như vậy, trong lòng chua xót bi thương, trong mắt dửng dưng có lệ quang. Sắc phong Ngọc Ách phu nhân cũng khiến Huyền Lăng gắng gượng và khó xử. Mà muốn Hoa phi trở lại vị trí cũ do chính miệng tôi nói ra, chẳng phải càng khó xử miễn cưỡng hơn sao?

Nhẫn nại, chỉ có nhẫn nại. Giống như dây cung bị kéo căng, mới có thể khiến mũi tên bắn ra thật xa, chuẩn, mạnh mẽ. Mới vừa rồi khuyên giải an ủi Huyền Lăng, cũng khuyên giải an ủi bản thân tôi.

Kiềm nén cổ họng nghẹn ngào và bi phẫn, lẳng lặng nói : “ Truy phong Ngọc Ách phu nhân làm thái phi làm yên ổn tâm Nhữ Nam vương, phục hồi danh vị Hoa phi để yên ổn tâm Mộ Dung tộc. Cho dù Nhữ Nam vương không có lòng đế vị, nhưng cũng không muốn bị xúi giục dưới tay hắn, chỉ sợ cái người đó muốn làm khai quốc công thần. Nếu hoàng thượng chịu trấn an Hoa phi, như thế dã tâm tộc Mộ Dung càng tranh giành, càng nhiều phần thắng.”

Chàng đau buồn, không đành lòng nhìn tôi, nói : “Huyên Huyên, trẫm…..để nàng phải tủi thân rồi.”

Tôi chậm rãi quỳ gối, nói : “Thần thiếp không sợ tủi thân. Vì Hoàng thượng, thần thiếp sẽ tận tâm nhường nhịn Hoa phi, không tranh chấp nổi.” Nước mắt, cuối cùng cũng chảy xuống, là vì chàng, lại càng vì chính mình.

Ví muốn trấn an gia tộc Mộ Dung, trước sau gì chàng cũng phải phục hồi danh vị Mộ Dung Thế Lan lần nữa. Thấp nhất là danh hiệu Hoa phi, nếu tình thế bức bách, chỉ sợ danh hiệu Phu Nhân cũng không phải không có khả năng. Thay vì như vậy, tôi thà nói ra, thà cho cô ta danh vị Hoa phi, thà để Huyền Lăng bởi vì tôi mà phong thưởng cho cô ta, khi đó còn bất đắc dĩ hơn, đối với tôi cảm kích xấu hổ và đau lòng. Cảm xúc càng nhiều, địa vị của tôi càng ổn định, càng sủng ái thêm.

Tôi buồn bã cười khổ, từ lúc nào tôi đã trở nên giỏi tính kế, ích kỉ và lạnh bạc như vậy. Không cam chịu bản thân có khả năng trở về như cũ.

Huyền Lăng chỉ trầm mặc rất lâu, cũng không biết trải qua bao