XtGem Forum catalog
Hạt Mưa Ngày Ấy

Hạt Mưa Ngày Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329844

Bình chọn: 8.00/10/984 lượt.

đưa em đi đến khắp mọi miền

Cả cuộc đời này, em có thể đến bất cứ nơi đâu

Chỉ cần nơi đó có bàn tay của anh…

…Nắm lấy tay em…

…Nắm lấy định mệnh của chúng ta…

Pháo hoa nổ trên bầu trời, màu sắc rực rỡ lung linh sáng cả bầu trời đêm, tưởng rằng pháo hoa đang rơi từ trên trời xuống đất vậy. Tú Phong và Hương Ly dừng lại nhìn pháo hoa vài phút. Cứ ngỡ chỉ có hai người đang đứng dưới bầu trời đầy pháo hoa kia vậy. Họ vẫn nắm tay nhau không rời, để cho pháo hoa kia rơi xuống tay họ, rơi xuống trái tim họ…

Tú Phong kéo Hương Ly về phía bệnh viện. Họ chạy lên phòng thì thấy Ngọc Thuỷ đang nằm đó nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, đôi mắt đẹp của cô bé phản chiếu lại hình ảnh pháo hoa rực sáng. Nghe tiếng động, cô quay lại cười tươi khi thấy hai người thân yêu:

“Anh Tú Phong, chị Hương Ly, hai người cùng đến ư?”

“Đừng ngồi dậy, cứ nằm đó đi.” – Hương Ly vội chạy đến chỗ Ngọc Thuỷ.

Ngọc Thuỷ định ngồi dậy nhưng nghe Hương Ly nói vậy thì vẫn nằm, dẫu sao nằm lại nhìn pháo hoa rõ hơn.

“Pháo hoa đẹp quá, anh chị nhỉ?”

“Ừ rất đẹp!” – Tú Phong và Hương Ly vừa nhìn pháo hoa vừa đáp.

“Giá mà lúc nào pháo hoa cũng sáng thế này.”

“Sao em lại mong như vậy?” – Hương Ly ngạc nhiên.

“Bởi vì em thích nhìn thấy ánh sáng!” – Ngọc Thuỷ cầm viên rubi trên chiếc vòng cổ của mình lên.

Hương Ly và Tú Phong lặng đi không nói được gì. Câu trả lời đó của Ngọc Thuỷ hàm ý muốn nói rằng cô bé muốn cuộc đời mình luôn tràn ngập ánh sáng, cô bé sợ căn bệnh một ngày nào đó sẽ mang ánh sáng đi và khiến cô bé chìm vào bóng tối. Hương Ly nắm tay cô:

“Chị cũng thế, Thuỷ ạ.”

Ngọc Thuỷ nhìn Hương Ly, nắm chặt tay cô:

“Chị Hương Ly, ai gây ra vết thương trên mắt chị vậy?”

“Chị không biết, hồi đó chị còn quá nhỏ…” – Hương Ly vẫn cố cười nhưng là một nụ cười buồn.

“Nhất định chị sẽ tìm lại ánh sáng, chị thiệt thòi quá. Kẻ đó độc ác thật đấy, nếu em không bị bệnh em sẽ cho kẻ đó một trận luôn, em cũng thích học võ lắm đấy.”

Tú Phong mỉm cười, vỗ vai Ngọc Thuỷ:

“Thuỷ tốt bụng ghê à, thế này thì bảo vệ chị Hương Ly giỏi hơn anh đấy!”

“Tất nhiên, anh đừng có thèm bảo vệ chị ấy. Em sẽ là bạn thân của chị ấy hơn cả anh, chị nhỉ?”

“Á à dám phản bội anh theo phe người khác à, anh mách bố mẹ bây giờ chứ bộ.”

“Anh cứ mách, bố mẹ em về rồi, mai mới đến cơ. Em thích chị Hương Ly hơn anh nhiều, hehe!”

“Em dám…” – Tú Phong làm bộ tức giận nhưng trong lòng lại rất vui, còn Hương Ly thì chỉ biết cười.

Pháo hoa trên trời giòn giã như tiếng cười của họ vang trong đêm…

Pháo hoa đã hết, Hương Ly và Tú Phong quay về để chuẩn bị mai vẫn phải đến trường. Về đến nhà cũng đã gần 1h sáng rồi, cả nhà đều ngủ hết cả. Mọi thứ giờ thật là yên tĩnh. Hương Ly cởi cái áo khoác của Tú Phong đưa cho cậu:

“Vào nhà ấm rồi, trả cậu cái áo này!”

“Cứ nhận lấy đi!” – Tú Phong bỗng cười nhưng ánh mắt thì có vẻ rất “gian”.

“Hả? Nhận làm gì chứ?”

“Chỉ cần giữ nó thì cậu sẽ không bao giờ quên tớ được!” – Tú Phong cười rồi chạy ngay.

Hương Ly đơ người ra rồi quay ngay lại, nắm lấy áo Tú Phong:

“Định chạy đằng trời, vừa nói cái gì vậy hả?”

“Á á tớ có nói gì đâu, trời ơi ai cứu tôi cái nào!” – Tú Phong kêu ầm lên.

“Nói nhỏ thôi, mọi người dậy bây giờ!”

“Không nói nhỏ, nói to để còn chạy được chứ. Cứu tôi…”

“Này thì cứu!” – Hương Ly luồn ra trước mặt Tú Phong và hôn cậu một cái lên má.

Khỏi nói Tú Phong bất động thế nào, căn nhà không một tiếng gì chỉ có cậu đứng trơ ra đó. Còn Hương Ly thì cười:

“Đã lần đầu rồi thì cho thêm lần thứ hai để nhớ lâu hơn, hehe!” – Rồi cô cầm cái áo của cậu chạy vù lên nhà.

Tú Phong ngơ ngẩn mãi rồi cũng tỉnh ra, cậu mỉm cười nhìn về phía cầu thang:

“Cám ơn đã không quên tớ!”

Cậu đâu biết rằng không phải điều gì cũng là mãi mãi…

“Ôi trời hôm qua cậu chủ đi đâu vậy?” – Sáng ra Cường (anh chàng giúp việc của Tú Bình) và Lan đã hỏi han Tú Phong.

“Bận thì đi thôi, hai người có gì ăn không?”

“Sao lại không có nhỉ? Mời cậu chủ ăn sáng, phu nhân đang đợi, ông chủ đi rồi!”

“Phu nhân?”

“Còn ai vào đây nữa, mẹ kế cậu ấy!”

“Xin hai người đó, làm ơn đừng gọi phu nhân nữa, cứ kêu họ tên ra cho tôi. Bằng tuổi tôi đó!”

“Ừ ừ thì Hương Ly, mau ra ăn sáng đi.”

Tú Phong bước vào bếp, Hương Ly đang ngồi chén miếng bánh mì:

“Chào buổi sáng con trai!”

Suýt tí nữa Tú Phong ngã rầm một cái. Nhưng cậu vẫn cố bình thản và ngồi vào bàn:

“Vâng chào mẹ!”

Hương Ly bỏ ngay miếng bánh ra:

“Tú Phong lại lạnh lùng rồi, con trai mẹ thật là…”

“Thôi đi, ai là con trai cậu?”

“Vừa gọi người ta là mẹ đó thôi!”

“Cậu…” – Tú Phong gầm gừ rồi cầm cái bánh lên ngoạm.

“Hì giận rồi à? Thôi mà đùa tí thôi, tớ chẳng thèm làm mẹ cậu đâu.”

“Chẳng thèm hay thèm cũng được.”– Vẫn “lạnh lùng như con thạch sùng”.

“Làm mẹ cậu lại phải chăm sóc cậu thì mệt.”

“Này!” – Tú Phong đang uống nước đập bộp cái cốc xuống bàn một cái – “Ai cần cậu chăm sóc?”

“Thôi mà, đã bảo đùa xíu thôi, cậu giận tớ thật à? Không phải vì…” – Hương Ly véo má Tú Phong một cái.

“Thôi con lạy mẹ, ăn cũng chẳng yên!” – Tú Phong cầm miếng bánh lên đi luôn ra khỏi nhà, vừa đi vừa ăn cho xong.

Hương