Pair of Vintage Old School Fru
Hạt Mưa Ngày Ấy

Hạt Mưa Ngày Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329753

Bình chọn: 10.00/10/975 lượt.

phòng của Vũ thôi. Tầng này một người làm cũng xong rồi, còn phòng Vũ…” – Người dì ngập ngừng, Hoàng Vũ có bao giờ cho bà dọn phòng đâu.

Hương Anh cười:

“Phòng Vũ cứ để cháu đi!”

Cô quay sang nhìn Hoàng Vũ nháy mắt ý hỏi có được không. Hoàng Vũ lườm một cái rồi cũng gật đầu. Thế là cô tung tăng xắn tay áo chạy ngay lên cái “ổ chiến trường” của Hoàng Vũ. Nhưng tung tăng có được là bao, khó chịu thì nhiều hơn. Đụng vào cái gì là bụi bẩn cái đấy.

“Nè Vũ, đi vò giùm cái khăn, cái tủ này lau mấy lần mới sạch được.”

“Tự đi đi, ai bảo thích dọn.”

“E hèm phòng cậu cậu không quan tâm thì còn ai quan tâm đây? Định ở bẩn à?” – Hương Anh nói chọc.

Hoàng Vũ bực mình đành giật lấy cái khăn đi giặt. Những tưởng thế là xong, ai dè:

“Lấy giùm cái chổi.”

“Quên, dạo này hơi đãng trí, lấy chổi mà không lấy xẻng thì làm ăn gì. Phiền xuống lần nữa nha!”

“Chết, cái chổi này chỉ quét nhà được thôi, nhà có chổi lông gà lấy giùm.”

Hoàng Vũ phải chạy đi chạy lại đến toát mồ hôi nhưng “bà giúp việc từ trên trời rơi xuống” kia vẫn nghĩ ra đủ thứ để bắt cậu lấy. Mà không lấy thì sẽ bị “đá xoáy” nào thì lười, ở bẩn, thiên tài mà không biết làm việc nhà,…Hương Anh cũng rõ là “thâm độc”, lấy cho rồi thì còn bắt làm nữa:

“Cha má ơi, cái nóc tủ chả với tới được, Vũ cao to đẹp giai thì đứng lên quét hộ nha.”

“Nè phân loại chỗ sách vở này đi rồi để vào giá nào.”

“Quần áo gì như một núi thế này, cái nào chưa giặt đề nghị mang xuống giặt, còn lại để tớ gấp cho.” (Hương Anh chẳng phải tay vừa vì số lượng quần áo chưa giặt tất nhiên ít hơn số quần áo sạch để gấp)

“Cái tủ kia thì bê nó ra đây, cái giá sách bê ra chỗ này.”

“Kìa lau đi không bẩn hết bàn ghế.”

Vân vân và vân vân việc làm cho Hoàng Vũ. Nhìn cậu lúc này quả là…đáng thương, chạy hồng hộc để làm, còn Hương Anh làm thì ít mà…chỉ đạo thì nhiều. Cuối cùng cũng xong, Hoàng Vũ lăn ra giường, thở:

“Trời ơi làm như điên luôn, không thở nổi nữa!”

“Nhưng bù lại cũng biết dọn nhà đấy chứ.”

Hoàng Vũ ngẩng lên nhìn căn phòng của mình. Chính cậu phải choáng khi lúc này thứ nào cũng tươm tất, gọn gàng, được lau chùi sạch sẽ, cứ như là một căn phòng mới vậy. Không khí thoáng mát, không hề ngột ngạt như trước nữa.

“Oa trời ơi, phòng ai mà đẹp thế này?” – Người dì vừa đi lên không tin vào mắt mình.

“Phòng con đấy, con vừa dọn hết hơi luôn dì ạ!” – Hoàng Vũ giọng thì bực nhưng ánh mắt đầy tự hào.

“Con giỏi quá à, dì phải thưởng cho mấy con mới được. À mà cây hồng xiêm sau vườn nhà mình có quả chín đấy, nhà mình hên ghê có mảnh vườn trồng được cây. Để dì đi hái cho mấy đứa vài quả.”

“Thôi để tụi con đi lấy cho!” – Không để Hoàng Vũ kịp phản ứng, Hương Anh kéo tay cậu đi bất chấp mặt cậu méo xệch.

Hạt mưa ngày ấy – Chương 03.05

6) Những bức ảnh

Không khí lạnh tràn về trong con phố, nhưng cũng đi theo đó là không khí vui vẻ vì một năm sắp qua. Cô nữ sinh trẻ vẫn đang cặm cụi bên bàn học, dù ngày mai cả trường nghỉ Tết dương lịch nhưng lớp cô vẫn bận kế hoạch vẽ bức tranh chào mừng trường sắp được 20 năm nên ngày mai lớp cô bàn nhau vẫn sẽ đến trường.

Cô nhìn đồng hồ, đã 23h30 rồi. Ở chỗ này thì vẫn bắn pháo hoa dù chỉ là năm mới tính theo lịch dương. Những người bạn ở lớp vừa rủ cô đi xem pháo hoa, nhưng không biết cô có nên đi không nhỉ? Tú Phong giờ này còn chưa về, cậu tất bật với Ngọc Thuỷ từ trưa đến giờ.

Cạch cạch. Có tiếng mở cửa nhà và tiếng bước chân bước vào. Hương Ly liền đứng ngay dậy chạy ra phía cầu thang thì thấy Tú Phong đang ở dưới nhà.

“Cậu về rồi à?”

“Ừ chị Lan và bố có giận không, tớ toàn đi suốt à!”

“Không giận đâu, hai người đó cũng hiểu hoàn cảnh của Ngọc Thuỷ mà. Em ấy thế nào rồi?”

“À khoẻ hơn rồi, cứ nằng nặc muốn đi chơi nhưng tiếc là chưa đi được. Giờ thì đành xem pháo hoa trong bệnh viện thôi.”

“Cậu có đi xem pháo hoa với lớp không?”

“Không, tớ hứa xem cùng với Ngọc Thuỷ rồi. Tớ về đây cất mấy cái đồ lỉnh kỉnh đi thôi rồi tớ phải quay lại đây.” – Tú Phong quay ra phía cửa.

“Này Tú Phong!”

“Hử?”

Hương Ly rụt rè:

“Cho tớ…đi cùng được không…?”

“Muốn đi cùng tớ à? Không đi với lớp sao?” – Tú Phong mỉm cười.

“Nhưng tớ…thích xem cùng Ngọc Thuỷ…” – Hương Ly cười hì hì (chẳng biết có thật là thích xem cùng Ngọc Thuỷ không đây ^^).

“Thế thì đi nhanh đi không lại không kịp bây giờ.”

Nghe thấy thế Hương Ly cười rạng rỡ (vui quá ý mà) và chạy xuống đi theo Tú Phong ngay. Cả hai đi ra ngoài, đường phố ban đêm thật đẹp, nhất là nơi yên tĩnh như vùng này thì lại càng đẹp hơn. Bầu trời không có mây, chỉ có trăng sáng và những ngôi sao lấp lánh. Nhưng gió thì vẫn cứ thổi, càng về đêm càng rét làm Hương Ly xuýt xoa, thở ra hơi. Tú Phong quay lại cô:

“Trời đất, ra ngoài mà ăn mặc thế kia à?” – Cậu nhìn Hương Ly mặc có mỗi chiếc áo len.

“À không sao đâu, áo len này dày mà.”

“Dày đến mấy mà mặc có một cái thì làm sao mà ấm được chứ!” – Tú Phong cởi chiếc áo khoác bò của mình choàng lên người Hương Ly.

Chiếc áo rất dày, lại có hơi ấm của Tú Phong nên Hương Ly cảm thấy ấm đến lạ. Nhất là lúc choàng áo cho cô, Tú Phong còn mỉm một nụ cười hài lòng thì cô càn