Old school Swatch Watches
Hạt Mưa Ngày Ấy

Hạt Mưa Ngày Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329760

Bình chọn: 7.5.00/10/976 lượt.

với em nhưng lại vừa đi ra. Em sợ ở đây một mình lắm, em muốn ra ngoài. Anh đến đây đi.”

“Anh đang đi học, lại trốn buổi nữa à?”

“Ấy không được, nếu đi học thì ngồi học nốt đi! Anh mà trốn học nữa em tẩy chay anh liền.”

“Được rồi, anh đi học đây, chốc nữa anh sẽ đến. Ngoan đi, có gì gọi bác sĩ nhé!”

“Vâng.”

Tú Phong cười ngay được, cậu bước vào lớp với gương mặt tươi rói khiến đứa nào đứa nấy tin sái cổ cái tin của thằng bạn Tiến kia. Nhưng chẳng ai dám làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi học. Cô giáo ngạc nhiên vì hôm nay BOD đều học ngoan, nhất là Tú Phong nghe giảng chăm chú.

Cuối cùng thì cũng tan học, Tú Phong nhanh chóng thu dọn sách vở đi nhanh ra phía cổng trường. Bỗng có tiếng gọi:

“Tú Phong, cậu đi đâu à?”

Tú Phong quay lại. Cô bạn ấy đang đứng đằng sau cậu, nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng thân thương.

“Tớ phải đi, cậu về bảo với chị Lan tớ không ăn đâu, khỏi phần cơm.” – Cậu cười đáp lại.

“Ừ được rồi!” – Hương Ly mỉm cười rồi bước đi.

Bỗng Tú Phong giữ tay cô lại:

“Cậu có tin không?”

“Hử? Tin gì?”

“Có tin lời thằng Tiến nói không?”

“Vậy Ngọc Thuỷ là bạn gái cậu à?”

“Không, tất nhiên là không rồi!”

“Thế thì sao tớ phải tin nhỉ? Tớ rất quý bé Thuỷ đó, cứ yên tâm rằng nếu như tớ là con trai thì tớ sẽ giành em ấy trước khi cậu nhận em ấy làm bạn gái đấy.” – Hương Ly cười đùa.

“Cậu thật là…” – Tú Phong bật cười trước câu đùa của Hương Ly – “Cám ơn vì đã tin tớ!”

“Không có gì, cậu mau đi đi!”

Tú Phong yên tâm chạy đi. Nhưng ngay lúc cậu quay người lại, nụ cười trên môi cô đã tắt đi. Cô có thể tin cậu hay không? Cô cảm thấy có điều gì đó không ngờ tới được…

Thích một người, là như thế nào vậy?

Là phải dùng mọi cách để có được người đó như Hoàng Vũ?

Hay là…luôn chờ đợi người đó, muốn được nhìn thấy người đó vui, người đó hạnh phúc…?

Nếu như thế, chẳng phải cô đã thích Tú Phong sao…?

“Ngọc Thuỷ, em chờ anh có lâu không?” – Tú Phong thở hồng hộc chạy vào trong phòng bệnh.

Ngọc Thuỷ vẫn đang truyền nước, nhưng khác hẳn với các bệnh nhân khác vừa phẫu thuật xong cứ nằm bẹp đó, cô lại đang ngồi đọc sách. Hình như trải qua nhiều cuộc phẫu thuật cô cũng chẳng biết đau đớn hay mệt nhọc nữa.

“Từ từ thôi nào, em lúc nào chẳng ở đây mà anh cứ sợ em đi mất thế. Uống nước đi, mồ hôi mồ kê nhễ nhại ra.”

“Thôi anh không sao.” – Tú Phong ngồi xuống – “Ăn gì chưa?”

“Chưa, đói lắm đây! Hay đi luôn đi?”

“Đi?”

“DEĐC luôn.”

“Ối giời đùa vậy chứ làm sao mà đi được, em vừa phẫu thuật xong hôm qua đã đòi đi, định làm người hùng đó à?” – Tú Phong từ chối đây đẩy.

“Anh hứa cho em đi rồi mà…” – Ngọc Thuỷ buồn xo.

Tú Phong nhìn cô bé rồi trấn an:

“Anh hứa, nhưng mà không phải lúc này. Bác sĩ, bố mẹ em đều không cho em ra khỏi phòng bệnh đâu, vết mổ còn chưa lành mà. Khi nào em khoẻ hơn thì anh sẽ cho em đi khắp nơi luôn chứ không cần phải vừa đi chơi vừa trốn để tí nữa bị cướp bắt như hôm Noel đâu.”

“Nói thế mới nhớ, sắp sang năm mới rồi nhỉ?”

“Ừ nhỉ, mai là năm mới rồi. Có thích xem pháo hoa không?”

“Có phải 30 Tết đâu mà pháo hoa?”

“Ôi trời, Tết dương lịch vẫn bắn chứ bộ. Hay thôi, cứ nghỉ ngơi ở đây, tối xem pháo hoa cũng ở đây coi như là đi chơi luôn nhé!”

“Ứ ừ, đã đi là đi, không có thoả thuận thế này đâu.” – Ngọc Thuỷ nũng nịu.

“Được rồi, muốn đi thì phải ăn cái này đi.” – Tú Phong lôi ra một cái cặp lồng nhỏ.

“Hả anh mua lúc nào đấy?”

“Vừa mua nên chạy thục mạng đến đây không nguội mất đấy!” – Tú Phong mở nắp, trong cặp lồng là cháo sườn thơm phức còn nóng hổi.

“Ôi ngon quá, đang lúc đói.”

“Đói thì ăn đi nào!” – Tú Phong cầm thìa xúc cho Ngọc Thuỷ rõ là thạo.

Ngọc Thuỷ ngoan ngoãn đón nhận thìa cháo từ “bảo mẫu” liền, họ vừa ăn vừa cười nói rôm rả mà không hay biết chuyện gì đang xảy ra…

…ở ngoài cửa…

“Cháu chào dì!”

Người phụ nữ đang ngồi trong nhà thấy có tiếng gọi liền đi ngay ra:

“Ôi Hương Anh, cháu đến đó à?”

“Vâng hôm nay đến có phiền dì không ạ?”

“Không không, vào đây uống nước đi cháu. Ăn cơm trưa chưa?”

“Cháu ăn rồi, 2h chiều rồi làm sao không ăn được.”

“Thế thì vào nhà làm cốc nước với dì.” – Người dì bỗng nhanh nhẹn khác hẳn mọi ngày.

Hương Anh vào trong nhà, đúng lúc Hoàng Vũ cũng đi xuống. Giờ cô mới biết ở nhà cậu rũ bỏ cái áo khoác đen đáng sợ mà thường mặc áo màu sáng, hôm thì áo trắng, hôm nay thì áo vàng trông nhìn hiền hơn hẳn, mà nhìn khoẻ mạnh hơn. Cậu rót nước và đưa cho cô:

“Cám ơn, Hoàng Vũ!”

“Đã xong việc chưa đấy?” – Bỗng Hoàng Vũ hỏi nhỏ.

“Xong rồi, cầm lấy này!” – Hương Anh đưa cho Hoàng Vũ một cái gì đó giống như là thẻ nhớ hay USB.

Vừa lúc người dì đi vào:

“Hương Anh, cháu uống trà nhé! Nhà dì chẳng có nước gì nhiều.”

“Dạ được mà dì, cháu thích uống trà lắm.” – Hương Anh đón nhận cốc trà, nhìn người dì vẫn còn đeo tạp dề liền hỏi – “Dì đang làm gì vậy ạ?”

“À sắp hết một năm, dì phải dọn dẹp nhà cửa một tí không bẩn quá rồi.”

“Vậy để cháu dọn dẹp cùng dì!”

“Thôi cháu là khách ai lại dọn dẹp, cứ để dì làm.”

“Không sao đâu dì, dì để cháu làm cùng cho vui, lại nhanh hơn đấy.”

“Ừm nhưng nhà dì cũng không có nhiều chỗ để dọn ngoài tầng này và