
bao. Chỉ một lần nhìn nhau, tin tưởng vào nhau đó thôi, dù là một giây, một phút thoải mái, không nghĩ gì đến những chuyện rắc rối cả, thì sẽ cảm thấy có động lực hơn biết bao. Chỉ một lần như thế, ta hiểu rằng, một bài toán khó thì bao giờ cũng phải tìm lời giải bắt đầu từ cái dễ nhất, đơn giản nhất.
Giống như những người bạn đó, họ biết đằng sau cái hạng thứ 25 của Tú Phong, hay con người bí ẩn tiết lộ mọi việc kia lại là một bí ẩn khác, nhưng họ không nghĩ đến điều đó nữa, vì càng nghĩ họ lại càng không biết phải làm gì. Chi bằng cứ giải quyết việc gì họ cho rằng là dễ nhất đi, là thoải mái nhất đi. Đó chính là phải hàn gắn lại đoàn kết, phải lấy lại công bằng, phải tin tưởng nhau thì mới làm được nên thành công.
Mặc dù họ biết, rồi họ vẫn sẽ phải đau khổ, vẫn sẽ phải buồn phiền, nhưng, không phải là lúc này.
Hãy cứ thử một lần quên đi!
Chiếc xe cứ thế phóng về phía trước, không hề biết có một bóng đen vẫn lặng lẽ theo dõi từ xa:
“Khá khen cho thằng Hero, chỉ cần tin tưởng thôi à? Đơn giản quá.”
Hạt mưa ngày ấy – Chương 03.10
11) Như ta chưa từng có nhau…
Chúng ta hãy cùng quay lại đoạn Hero chạy đi…
Trời tối sầm lại, những cơn mưa từ đâu bỗng trút xuống. Có tiếng sét đánh như muốn nổ tung một góc trời. Dưới ánh chớp giật, đôi mắt của chàng trai ấy như càng thêm loé sáng hơn, đối lập với màu đen của chiếc khăn bịt mặt.
“Đồ khốn, vẫn là mày ư…?” – Tiếng anh rít lên trong gió.
Trước mặt anh, trong cơn mưa rơi xối xả, một bóng đen đứng đó điềm tĩnh, kiêu ngạo. Bàn tay của kẻ đó cầm một điếu thuốc lá vừa bị mưa dập tắt, khói thuốc vẫn còn bay mùi đến buồn nôn. Người đó cúi mặt, mái tóc và chiếc áo to dày che đi khuôn mặt chỉ để lộ ra một nụ cười – nụ cười ác độc có sức si mê quyến rũ đến đáng sợ.
“Sao? Hero mà cũng không làm gì được à?” – Tiếng nói ấy hoà cùng tiếng mưa phát ra những âm thanh rợn người.
“Mày…Mày giả dạng tao rồi nói cái gì để cô ấy trách mắng tao hả??”
“Tao chỉ nói sự thật thôi mà, chẳng phải con bé đó thích thằng Tú Phong sao? Tao cứ nói cho lũ bạn nó biết, để xem cái thứ rác rưởi gọi là “tình bạn” chúng nó sẽ nâng niu đến bao giờ!” – Người đó vừa nói vừa cất tiếng cười man rợ.
“Vậy tại sao mày cứ phải kéo tao vào chứ!??”
“Hero, chẳng phải mày thích lắm sao?”
“Hả?”
“Hay là mày thay đổi ý định rồi? Được con bé đó gọi là Hero, là người hùng nên phổng mũi muốn làm người hùng thật rồi sao? Mày quên mày là ai à?”
Hero đứng sững lại, lùi một bước về phía sau. Bước chân anh dường như đứng không vững khi bóng đen đó từ từ lại gần. Hắn vẫn cúi mặt xuống để mái tóc che đi, chỉ có nụ cười của hắn là vẫn cứ sáng lên trong không gian mờ tối. Hero cảm thấy rợn tóc gáy trước nụ cười ấy.
“Hero, mày thích cô ta thật hả?”
“Cái gì chứ? Không…!” – Hero hét lên nhưng có cái gì đó như ngăn cản lại.
“Nếu mày thích thì cứ nói đi, tao đỡ phải chịu mày nữa. Tao nhịn nhục vì mày thế là đủ lắm rồi thằng người hùng rơm ạ!”
“Mày…” – Hero điên tiết, hai tay nắm thành nắm đấm.
“Thế mày có thích không? Con bé đó quả là xinh đẹp và lạc quan đấy, nó nghe lời mày nên luôn tin tưởng vào bất cứ chuyện gì.”
“…”
“Nói mau, có thích không?”
“Không!” – Tiếng Hero như cố bật nén ra khỏi họng.
Người đứng trước mặt anh khẽ cười:
“Tốt lắm, mày cũng biết điều đấy. Vậy thì tao mới vui vẻ hợp tác với mày được. Yên tâm là kế hoạch sẽ thành công thôi.”
Hắn vỗ vai Hero rồi quay đi. Bỗng hắn đứng lại:
“Xử cô ta nhanh trước khi cô ta biết mày là ai đằng sau cái khăn bịt mặt giẻ rách ấy.”
Rồi hắn bỏ đi trong màn mưa, biến mất không dấu vết. Chỉ còn lại chàng trai đứng dưới bầu trời đen kịt, không gian trơ trọi vắng vẻ chẳng có lấy một bóng người, chỉ có những ký ức và kỷ niệm cứ thế vây quanh, và hình ảnh của người con gái ấy…
“…trước khi cô ta biết mày là ai…”
Anh bỗng rùng mình một cái.
***
“Lý do nào khẳng định các em không chép bài nhau chứ?” – Thầy chủ nhiệm đặt chậu cây trên cửa sổ xuống. Trời vừa tạnh mưa.
“Vậy thầy có lý do nào để bảo các bạn ấy chép bài ạ?” – Hương Ly bình thản đáp lại thầy.
Thầy chủ nhiệm giật mình một cái, ánh mắt thoáng lúng túng. Hương Ly đã nhìn thấy ánh mắt đó, cô khẽ cười nhẹ. Nhưng thầy giáo đã nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị, nói thẳng thừng:
“Chúng tôi chưa tìm ra nhân chứng vật chứng nhưng chúng tôi vẫn có quyền để không công nhận bài thi đó của mấy em. Tú Phong thì tôi đã quá rõ cái trình độ học rồi, nộp giấy trắng là chuyện thường. Nhưng Bảo Nam, Thiên Duy, Tùng Lâm, suốt ngày chỉ thấy đi với cái nhóm vớ vẩn đó mà bỏ bê học hành, trên lớp thầy cô giảng bài thì không nghe gì cả, lớp nghịch như cái chợ vỡ cũng xuất phát từ mấy em. Không học hành gì mà lại làm được bài thi, như vậy chẳng phải có gian lận sao?”
“Sao thầy có thể khẳng định chúng em không học?” – Tùng Lâm nóng mặt.
“Yên nào Tùng Lâm, cậu cứ ngồi im đi.” – Hương Ly không một chút bối rối, cô đáp lại thầy giáo – “Thầy à, đâu phải cứ học trên lớp thì mới là học đâu.”
“Em nói vậy là sao?”
“Chẳng phải thầy thường dặn tụi em là đều phải tự học ở nhà sao? Các bạn ấy đúng là có nghịch trên lớp nhưng thầy đâu