
, chỉ cần gả cho Thiếu Hoa, cô chính là thiếu phu nhân Ôn gia, còn lo lắng vấn đề tiền bạc sao?
“Con không nghe ba nói nữa, con về phòng nghĩ ngợi, hừ.”
Thấy Tạ Minh San đến một chút biểu hiện hối cải cũng không có, Tạ Chính Phong buồn bã thở dài, trong lòng nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Có lẽ đây chính là sự trừng phạt của anh trai giành cho ông, bởi vì ông không chăm sóc tốt cho Thiên Ngưng.
***^***^****
Cảm nghĩ cua Au thoi, thay tao lao dung doc
P/s: Cha me vut bo con cai va con cai bat hieu voi cha me. Có hơi biến tấu để sinh động hon nhung Au lai thay chap nay da lay hinh anh thuc te ngoai doi song. chap nay lam chung ta phai suy nghi lai ve cach cu xu cua minh vs moi nguoi, nhat là cha me cua minh. ^^
CHƯƠNG 86: NHẤT ĐỊNH KHÔNG THUA TRẬN
Tạ Thiên Ngưng trở lại nhà trọ mình thuê, cầm cái hộp trong tay, do dự không biết nên xử lí thế nào.
Như lúc đã nói. Bỏ đi, dường như không thể bỏ được.
Không bỏ, lại cảm thấy chướng mắt.
Cô nên giữ hay bỏ?
Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng phiền lòng liền tiện tay ném cái hộp vào ngăn tủ, không để ý tới nữa, sau đó tháo đôi giày cai gót đã đi cả ngày ra, thay bằng đôi dép lê thoải mái, lấy bộ quần áo mặc bình thường đi vào phòng tắm. Thay quần áo xinh đẹp, tẩy lớp trang điểm trên mặt, đầu tóc cũng tuỳ tiện búi lên, khôi phục dáng vẻ quê mùa.
Bây giờ cô đang phiền muộn, không có tâm tư nghĩ đến những thứ này.
Có lẽ sau khi ngủ một giấc sẽ tốt hơn.
Tạ Thiên Ngưng tắm xong, nhìn đồng hồ, dù bây giờ mới bảy giờ tối nhưng lại mệt mỏi muốn ngủ.
Ngay lúc cô muốn lên giường đi ngủ, điện thoại di động lại nhận được tin nhắn mới, cô uể oải cầm điện thoại lên xem.
Khi thấy Ôn Thiếu Hoa gửi tin nhắn tới thì nhất thời kinh ngạc đến không còn buồn ngủ, nhanh chóng mở tin nhắn ra xem.
Trên tin nhắn viết:’9h tối, gặp tại quán trà sữa Dương Quang.’
Ôn Thiếu Hoa ít khi hẹn cô, sao tối nay đột nhiên hẹn gặp, hơn nữa còn là 9h tối?
Cô có nên đi hay không?
Tạ Thiên Ngưng do dự mấy phút, vẫn quyết định ra ngoài gặp hắn một chút, xem rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?
Tuỳ ý tìm một bộ quần áo để mặc, tóc cũng chải qua loa liền ra cửa, không quan tâm nhiều đến vấn đề hình tượng.
Khi cô tới quán trà sữa Đông Dương đã là 9h tối, vậy mà trong quán vẫn còn rất náo nhiệt, gần như chật khách, hơn nữa đa số là các đôi tình nhân.
Cô nhìn nhiều lần cũng không thấy bóng dáng Ôn Thiếu Hoa đâu, trong lòng có chút mất mát, sau đó tuỳ ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Mỗi lần hẹn hắn đều đến trễ, có lúc trễ mấy tiếng, có lúc còn cho cô leo cây.
Lần này cùng lắm là cho cô leo cây thôi.
Mặc kệ có phải hay không, dù sao cũng đã tới, thôi thì đợi một chút.
Tạ Thiên Ngưng gọi một ly trà sữa, miệng không uống một ngụm, thỉnh thoảng nhìn ra cửa xem Ôn Thiếu Hoa có tới không, nhưng nhìn một lần lại thấy thất vọng một lần.
Thời gian từng chút trôi qua, không bao lâu một tiếng cứ như vậy lặng lẽ trôi đi mất.
Trong thời gian một tiếng này, cô chỉ uống một ngụm trà sữa, hơn một nửa thời gian đều là nhìn cửa.
Lần cuối cùng ngẩng đầu, vẫn không thấy có kết quả gì đành thu hồi tầm mắt, nhìn ly trà sữa bằng thuỷ tinh trước mắt, cảm thấy mình rất buồn cười.
Ôn Thiếu Hoa nhắn một tin cô liền ngây ngốc đến chỗ hẹn, có phải thật không có chút khí tiết nào không?
Nếu như đã không có quan hệ với hắn, tại sao cô còn phải nghe lời đến nơi hẹn, tại sao cô vẫn ngoan ngoãn phục tùng hắn, cự tuyệt không được sao?
Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng giận, nhìn đồng hồ, đã sắp 10h rưỡi, định không chờ nữa, vì vậy đứng lên nhưng khi muốn rời đi thì Ôn Thiếu Hoa lại tới khiến cô cả người cũng cứng ngắc, ngơ ngác đứng tại chỗ bất động, sững sờ nhìn anh.
Anh ta tới.
Ôn Thiếu Hoa mặt không thay đổi đi tới, không nói gì, trực tiếp cầm ly trà sữa trên bàn hắt lên mặt Tạ Thiên Ngưng.
Hắt xong lại để cái ly xuống, tức giận mắng: “Tạ Thiên Ngưng, đừng có ở đây làm chuyện người khác buồn nôn, cô càng như vậy, càng khiến cho người khác chán ghét cô mà thôi.”
Khách xung quanh nghe được tiếng mắng đều nhìn lại, vốn đang nói chuyện với người yêu cũng ngừng, lẳng lặng nhìn hai người kia.
Không khí xung quanh nặng nề, giống như thời gian ngừng lại.
Khuôn mặt Tạ Thiên Ngưng bị hắt trà sữa buộc phải nhắm mắt lại, chờ trà sữa trên mặt rơi xuống mới chậm rãi mở mắt ra, lửa giận trong lòng bùng nổ, cô hết sức áp chế lạnh lùng hỏi: “Ôn Thiếu Hoa, tôi đâu có trêu chọc gì anh, sao phải đối xử với tôi như vậy?”
Cô biết, anh hẹn cô ra ngoài không phải chuyện tốt gì.
Cho dù biết không phải chuyện tốt nhưng cô vẫn phải tới.
Có lẽ trong lòng cô còn ôm ảo tưởng, ảo tưởng anh có thể xin lỗi cô.
Nhưng bây giờ nhìn lại, chuyện đó vĩnh viễn không thể.
“Cô không trêu chọc tôi, nhưng cô đi khắp nơi tìm Minh San gây chuyện.”
“Tôi đến tìm cô ta gây chuyện bao giờ?”
Lại bị vu tội, cô thật sự nổi giận.
Rõ ràng cô chẳng làm gì nhưng lại lên tiếp gánh tội danh, thật giống như gặp ác mộng liên tục, không có kết thúc.
“Cô còn dám nói là hôm nay cô không về Tạ gia?” Bộ dạng Ôn Thiếu Hoa trông như vấn tội tra khảo, hoàn toàn định tội cho Tạ Thiên Ng