Insane
Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Tác giả: Tịch Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324731

Bình chọn: 8.00/10/473 lượt.

qua có một người tên Tạ Thiên Ngưng đã đến nhà ga mua một vé đi thành phố A, số chứng minh thư là XXXX—–”

“Là cô ấy.”

Phong Khải Trạch vừa nghe được số chứng minh thư liền xác định người này là Tạ Thiên Ngưng, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng.

Sự việc xem như đã xong. Cuối cùng đã biết tin tức của cô rồi.

Thì ra là cô đến thành phố A, đó là nơi bọn họ lớn lên, anh nên sớm đoán ra cô sẽ đến đó mới phải.

Cự Phong nhìn thấy anh cười vui vẻ như vậy, ưng ý nói: “Khải Trạch, cậu có phải muốn đến thành phố A không?”

“Tại sao không đi?”

Anh đương nhiên muốn đi, không đi làm sao mang vợ về được?

“Phong Gia Vinh nhất định phong toả tất cả cửa khẩu xuất cảnh, không để cho cậu rời đi, bây giờ đúng là cậu không đi được, trừ phi cậu đồng ý cưới Hồng Thi Na.”

“Không cần thiết.” Phong Khải Trạch khinh thường cười một tiếng, một chút cũng không lo lắng Phong thị đế quốc phong toả anh.

Thật ra anh đã sớm biết chuyện này, ngày đầu tiên trở về nước thì đã biết.

Bọn họ chỉ có thể khoá lại tên của anh chứ không khoá được người.

“Cũng đúng, cậu còn có thân phận khác, Hắc Minh.”

“Lải nhải ít thôi, xuống xe.”

“Này, cậu có cần thực tế như vậy không?” Cự Phong không nhịn được, muốn nói giỡn mấy câu nên không xuống xe.

Trên thế giới này, chỉ anh biết thân phận thật sự của Phong Khải Trạch mà thân phận của anh cũng chỉ anh ta biết.

Có lẽ là quá lâu không gặp, anh không nhịn được muốn đùa giỡn với cậu ta.

Chỉ là có người không có tâm tư nói giỡn, quát to ra lệnh: “Xuống xe cho tôi, nếu không tôi ném cậu xuống.”

“Thấy sắc quên bạn, tôi về ngủ ngon vậy.” Cự Phong oán trách một câu, sau đó tiêu sái xuống xe.

Phong Khải Trạch khởi động xe nhưng trước khi rời đi, còn cố ý nhắc nhở một câu: “Cẩn thận một chút, đã có người điều tra Liên Minh Hắc Phong.”

“Cậu cứ thoải mái theo đuổi cô ấy đi.”

Phong Khải Trạch không nói thêm lời nào, nhanh chóng lái xe rời đi.

Lần này bất kể thế nào, anh cũng muốn thu phục quả táo, khiến cô cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của anh.

CHƯƠNG 98: THIÊN HẬU ĐIỆN ẢNH

Tạ Thiên Ngưng trở lại thành phố A rồi đến một cái trấn nhỏ, nơi này vẫn duy trì phong cách cổ xưa thuần phác, giống như một trấn cổ, cũng bởi vì như thế cho nên mọi người mới gọi nó là trấn Cổ Vận.

Không có sự phồn hoa ở thành thị quấy nhiễu, trấn Cổ Vận có vẻ cực kỳ mát mẻ tự nhiên, một không gian cổ xưa đang toả mùi hương gỗ đàn làm cho người ta có cảm giác như trở lại thời cổ đại, tâm tình thư thái đi rất nhiều.

Trên con đường nhỏ có bán rất nhiều đồ ăn vặt, còn có rất nhiều người đi tới đi lui, đứng ở trên lầu nhìn xuống có một loại hương vị của cuộc sống.

Cuộc sống vốn là như vậy, đơn giản, bình đạm cùng người thân của mình sống chung một chỗ, vì chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu mà cãi nhau, cãi nhau rồi lại làm hoà, làm hoà sau đó lại cãi nhau, cứ lặp đi lặp lại như vậy làm cho cuộc sống tăng thêm nhiều niềm vui thú.

Mặc dù bình thản như thế nhưng nếu có thể cùng người thân ở chung một chỗ, chuyện gì đều có người chia sẻ thì thật là tốt.

Bỗng nhiên có người nói: “Tiểu thư, đây là các món chị gọi, xin mời dùng.” Lúc này, một cô gái trẻ tuổi dùng khay bưng thức ăn đi tới, chậm rãi bày đồ ăn ở trên bàn.

Tạ Thiên Ngưng thu hồi lại tầm mắt nhìn ở trên con đường nhỏ, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nhìn cô gái kia, thân thiết hỏi: “Cảm ơn, mà em cho chị hỏi muốn đi đến trường tiểu học Cổ Vận phải đi như thế nào?”

“Chị muốn đến trường tiểu học thì đi qua con đường này rồi quẹo trái, đi thẳng, sau đó có một cây cầu bằng đá, qua cây cầu chị quẹo phải, như vậy sẽ thấy được trường tiểu học Cổ Vận. Chị nghe vậy đừng thấy phức tạp, thật ra nó cách đây không xa, đi khoảng 10 phút là đến rồi.” Cô gái trẻ rất nhiệt tình, giải thích lộ trình đu cực kỳ rõ ràng.

“Tốt qua, cảm ơn em!” Tạ Thiên Ngưng nói cảm ơn xong, theo thói quen lấy từ trong bóp da một ít tiền làm tiền boa.

Cô gái thấy vậy, vội vàng cự tuyệt: “Tiêu thư, chị là khách của tiệm chúng em, phục vụ cho khách là trách nhiệm, không cần trả tiền.”

“Đây là tiền boa, em cứ cầm lấy đi.”

“Chị đã thanh toán tiền phòng nơi này, mọi chuyện của chị chúng em sẽ quan sát cẩn thận, không cần phải chi thêm tiền đâu.” Cô gái không cần, lạnh nhạt cự tuyệt sau đó quay người đi.

Tạ Thiên Ngưng cầm tiền, có chút sững sờ, ngây người ra một lát rồi mỉm cười, đem tiền bỏ lại vào trong bóp da, ngồi xuống, thưởng thức cao lương mỹ vị nơi này.

Nơi này không phải là thành phố lớn phồn hoa, người dân đều rất cần cù chất phác, thân thiện hiếu khách, vẫn giữ vững những truyền thống tốt đẹp nhất.

Có lẽ cô đã ở thành phố quá lâu rồi cho nên vẫn chưa thích ứng với nơi này.

Lúc này, dưới đường phố truyền đến thanh âm huyên náo.

“Bên kia có người quay phim, đi, đi xem một chút.”

“Cũng chỉ là quay phim thôi, nơi này hàng năm đều có người đến quay phim, có cái gì hay mà nhìn?”

“Xem một chút mà thôi, tìm chuyện mới mẻ để tán gẫu, nghe nói nữ diễn viên này hiện giờ đang nắm giữ ngôi vị thiên hậu trong giới điện ảnh đó, không đi xem thật đáng tiếc, đi đi đi.”

“Diễn viên điện ảnh nổi tiếng, nghe giốn