Pair of Vintage Old School Fru
Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Tác giả: Tịch Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324772

Bình chọn: 8.00/10/477 lượt.

ng nghĩ tới, ngay cả nhìn anh cũng chưa nhìn cô một cái đã trực tiếp hướng bào đám người đi tới.

Điều này làm cô rất tức giận.

“Anh đứng lại cho tôi.”

Phong Khải Trạch không dừng bước tiếp tục đi về phía trước, đang chuẩn bị muốn chen vào đám người, phía sau lại truyền tới tiếng hô: “Tôi bảo anh đứng lại, có nghe thấy không?”

Mạc Khả Ngôn không nghĩ tới có một người đàn ông ngông cuồng như vậy, ngay cả một ngôi sao hàng đầu như cô mà cũng không để vào trong mắt, trong lòng rất căm tức chỉ muốn xả giận.

Đạo diễn biết Mạc Khả Ngôn đang gọi người nào, vì vậy đem đường của Phong Khải Trạch ngăn lại, ra lệnh: “Mạc tiểu thư đang gọi anh đó, có nghe thấy không?”

“Không gọi rõ tên tuổi, tôi làm sao biết cô ấy đang gọi tôi? Hơn nữa, cô ta bảo tôi đứng lại nhất định tôi phải đứng sao?” Phong Khải Trạch khinh thường cười một tiếng, đẩy đạo diễn ra, tiếp tục đi về phía trước.

Mạc Khả Ngôn nghe những lời nói của anh, vô cùng tức giận, xông lại, tới trước mặt anh, nghiêm khắc khiển trách: “Anh có biết hay không, ở nơi này mà dám đắc tội với tôi thì anh cũng đừng hòng có cơ hội mà xoay mình.”

Phong Khải Trạch đưa tay chỉnh lại mắt kính trên mặt, xuyên qua mắt kính, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái trức mắt, giễu cợt nói: “Bệnh thần kinh.”

Nói xong lướt qua cô, tiếp tục đi về phía trước.

Mạc Khả Ngôn cực kỳ tức giận, vì vậy gọi vệ sĩ bên cạnh muốn bắt người: “Các người đi bắt anh ta lại cho tôi.”

Mấy vệ sĩ vọt lên liền vây quanh Phong Khải Trạch nhưng không dám động thủ ngay.

Phong Khải Trạch quét một vòng đám vệ sĩ này, lạnh giọng cảnh cáo nói: “Các anh tốt nhất chớ chọc tôi, nếu không thì tự mình gánh lấy hậu quả.”

“Tiên sinh, anh có biết vừa rồi chọc tới người nào không? Là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Mạc Khả Ngôn, Mạc tiểu thư.” Đám vệ sĩ không đem lời cảnh cáo của Phong Khải Trạch vào mắt, khinh thường giễu cợt anh.

“Dám làm tôi phát bực, cô ta sẽ rất nhanh chóng không còn là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nữa.”

Mạc Khả Ngôn đối với câu nói mạnh miệng này cảm thấy rất buồn cười, vì vậy đi tới, chống lại cặp mắt của Phong Khải Trạch, khiêu khích nói: “Chỉ bằng anh mà muốn làm dao động địa vị thiên hậu của tôi trong làng điện ảnh sao? Si tâm vọng tưởng, sau lưng tôi còn có thế lực có thể để cho anh vĩnh viễn sống dưới mặt đất đó. Nếu như anh bây giờ nói lời xin lỗi với tôi, tôi sẽ lập tức tha thứ cho anh, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí.”

Phong Khải Trạch không trả lời lại câu nói của cô, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cự Phong, sau khi điện thoại kết nối, trực tiếp ra lệnh: “Tôi muốn thay đổi thiên hậu trong giới điện ảnh, cậu mau làm đi.”

Nói xong liền cúp điện thoại, sau đó đối với Mạc Khả Ngôn nở nụ cười lạnh lùng, tiếp tục đi về phía trước.

Bởi vì sự lạnh lùng của anh, đám vệ sĩ không dám động thủ, nhất là cuộc điện thoại mà anh mới vừa gọi làm người ta thật khiếp sợ.

Xem ra người này không dễ chọc.

Mạc Khả Ngôn không đem lời nói của Phong Khải Trạch để trong mắt, tức giận cảnh cáo nói: “Nếu như anh dám đi về phía trước thêm một bước nữa, tôi liền đổi vị trí nam chính của anh.”

Phong Khải Trạch không để ý tới cô ta liền đi ra khỏi đám người.

Mạc Khả Ngôn giạn đến nổi trận lôi đình, đang muốn cho vệ sĩ bắt người lại nhưng đạo diễn đã đi tới, ở bên tai cô nhắc nhở: “Mạc tiểu thư, cậu ta không phải nam chính trong phim.”

“Cái gì?”

Anh ta không phải.

Lầm to rồi.

CHƯƠNG 99: CÔ LẠI THUA RỒI

Tạ Thiên Ngưng đi đến trường tiểu học Cổ Vận, đứng trước cửa trường, những hình ảnh trong kí ức xa xưa khi còn học tại trường dần dần hiện lên, từng chút từng chút một tựa như chỉ mới ngày hôm qua khiến cho cô khắc sâu trong lòng.

16 năm đã qua, nơi này vẫn không hề thay đổi, cảnh sắc vẫn y như xưa, cũng vì thế mà tất cả kí ức xuất hiện trong trí nhớ của cô đều rất rõ ràng.

Hôm nay là chủ nhật, trong sân không nhìn thấy bóng dáng của học sinh, thỉnh thoảng có mấy công nhân làm vệ sinh đang quét dọn, ngôi trường vô cùng yên tĩnh.

Khoảng thời gian sống ở đây là điều hạnh phúc nhất trong đời cô, khó có thể quên được.

Cô nhớ rất rõ những lúc đi vào cổng trường đều mang theo hộp cơm mà mẹ đã làm sẵn. Mỗi lúc khi ra khỏi trường, cô đều lộ ra tâm trạng rất vui vẻ, về đến nhà thì nhào vào trong lòng mẹ. Mỗi ngày đều sống vui vẻ như vậy, cuộc sống hạnh phúc ấm êm trôi qua từng ngày. Đôi khi ba đến trường đón cô, mặc dù cách nhà không xa nhưng cô vẫn thích nhất lúc mình tan học thấy ba đứng ở ngoài trường đợi mình, cảm giác lúc đó thật sự rất hạnh phúc.

Cuộc sống rất đỗi bình thường nhưng đối với cô mà nói có thể sánh như thiên đường.

Tạ Thiên Ngưng bước vào sân trường, đi chậm rãi, nhìn thấy bất kỳ vật gì cũng đều dừng lại, vừa sờ vừa tưởng lại những chuyện đã xảy ra lúc nhỏ.

Xích đu: trong giờ học, cô thích đến nơi này nhảy dây nhưng mỗi lần chơi phải đến sớm, nếu không chỉ có thể nhìn người khác chơi.

Xà đôi: cô nhớ lần đầu tiên mình chơi thứ này, không giữ được thăng bằng, từ trên rớt xuống khiến cho cả người đều dính đất cát. Vì muốn chinh phục xà đôi, cô mất không ít sức lực, cuối cùng trên