
[Đi với tớ nhé! Tớ sẽ cho cậu biết hai kẻ vừa bắt nạt cậu là ai'>- Trâm kéo tay An,An cứ theo đà bước theo.
[thật ra hai nhỏ cậu đối mặt lúc nãy không hề khuyết tật như tụi mình đâu! Hai nhỏ đó là Anna và Anne, vì ba mẹ chúng không có khả năng tài chính nên chúng phải giả câm để được vào học trường này mà không tốn một đồng'> – Trâm vừa đung đưa chân vừa kể cho An biết.
– ưm.. – An gật đầu.
[Nhưng sao cậu đối mặt với bọn nó mà không có vẻ gì là sợ thế? Bọn nó chuyên đi bắt nạt đấy! Chắc muốn bắt nạt người mới đây mà!'>
[không đâu! Tớ cũng sợ chứ! Chỉ là không hiểu lí do tại sao lúc đó tớ lại như thế… à mà tớ tên là An'> – An cười nhạt.
[ rất vui được gặp cậu!'>-Trâm mỉm cười.
-Nè đồ ngốc! -một giọng nói vang lên khiến An mở to đôi mắt hướng về phía đó.
[ đợi tớ chút nhé!'> – Trâm hình như rất vui vẻ chạy về phía tên con trai cao lớn với khuôn mặt thanh tú và rất đỗi ưa nhìn, Vậy mà An cứ nghĩ… Hình như An bị Ken len lỏi vào đầu quá nhiều, đến nỗi bất cứ giọng của tên con trai nào cũng khiến An bất giác ngóng tìm.. Phải… Giờ này chắc Ken đã không nhớ đến An nữa bởi những người trong giới bất động sản và ngân hàng đồn đại rằng gia đình An chạy chốn trong đêm, bị tai nạn và chết hết cả. Nước mắt bất giác lại tuôn ra, An chạy nhanh đi như trốn tránh sự bất hạnh của mình.
– ư.. – Trâm rất bất ngờ, Trâm vốn tính giới thiệu An cho anh trai của mình.
– nè! Chạy đi đâu vậy hả?bộ tôi đáng sợ lắm hả?một bàn tay to lớn nắm lấy tay An kéo lại.
[ cậu sao vậy? Tớ làm cậu không vui hả?'>- Trâm lo lắng chạy lại.
[a không! Tớ thấy hơi mệt thôi'> – An lắc tay.
-mệt mà chạy lẹ dữ!- anh trai Trâm cười lớn, An lại một lần nữa bật khóc, sao mọi thứ đều khiến An nhớ đến Ken.
– ơ ơ.. Anh xin lỗi, anh không có ý xấu.. – Anh trai Trâm gãi đầu bối rối.
[không sao đâu'>- An gạt nhẹ tay anh ta ra rồi quay lưng đi.
– haizz sao cô bé này nhìn quen quen…. ui da!- cái con bé này ăn gan hùm hả??-anh ta la lớn khi bị Trâm quánh một phát rõ mạnh vào lưng.
[đồ mắc dịch! Anh thật là vô dụng mà!'> – Trâm nhéo anh trai.
– đau.. Nhưng mà cô bé tên gì vậy? Sao quen thế..
[Bạn ấy tên An!! Không phải loại con gái mà anh có thể gặp ở mấy quán bar hay club đêm đâu mà ham!'>-Trâm khoanh tay.
– An… An.. Chẳng phải là con gái của một chủ tịch Ngân hàng vừa bị phá sản đây sao!- Anh ta búng tay.
[có.. Có quen thật sao?'>-trâm mắc cỡ lảm nhảm.
– vậy là cô bé còn sống! Cứ tưởng cả nhà họ chế hết rồi chứ! Phải gọi cho thằng Ken mới đc! – anh ta vỗ tay rất kêu.
-… – trâm từ đầu đến cuối thật chả hiểu gì cả nhưng chỉ cần nghe đến tên Ken là mắt sáng rỡ, thật ra cô bé là con của một trong nhưng nhà tài trợ cho ngôi trường này, anh cô bé có quen biết Ken khá thân thiết.
– alo… Nếu không có chuyện gì tôi cúp máy đây!- giọng nói lạnh lùng phát ra từ đầu giâu bên kia.
– nữa nữa!! Vẫn không bỏ cái tính thô lỗ! Tôi tìm được rồi! – Anh của Trâm thị oai.
– tìm thấy? Ý anh là sao?-Ken có vẻ rất quan tâm.
– cô bé tên An ấy, nhỏ mày thích ấy! Nhỏ đó đang học ở trường của nhà tao bên Mỹ … Tút tút tút.. alo? Alo? ALO?!! Cái thằng hỗn xược này vẫn không bỏ được cái thói! – chưa nói hết câu thì Ken đã cúp ngang.
“Cậu là người Ken thích sao? Quả đất tròn thật..”-Trâm nhìn qua chỗ An đang ngồi cách đó một dãy nhà
—-
Ken đã đáp chuyến bay sớm nhất đến Mỹ và tức tốc chạy đến ngôi trường ấy, đôi tay và chân cậu không ngừng run lên, cậu vốn nghĩ sẽ không còn có thể được nhìn thấy An.
Bước nhanh vào trường mà không bị chặn lại bởi cha cậu cũng là một trong những người sáng lập ra trường. Ken bối rối thực sự đôi chân không biết phải rẽ hướng nào nhưng con tim thì cứ loạn nhịp, ừ! Có thể cậu chỉ vừa 7 tuổi, cái tuổi mà còn chơi nhiều hơn nghĩ nhưng cậu thì khác, được tôi luyện bởi lễ nghi hà khắc khiến cậu trưởng thành hơn rất nhiều…
– cho hỏi cậu tìm ai? – một cô lớn tuổi lịch sự.
– cháu cần tìm một bạn mới chuyển vào đây, tên là Bình An ạ! – Ken nói nhanh.
– à cô bé đó! Thường ta không nhớ hết được tên học sinh nhưng công nhận cô bé có tên đặc biệt quá! Cậu cứ đi thẳng rồi lên tầng lầu thứ 2, rẽ trái tìm phòng 106 nhé! – cô nói nhanh.
– cháu cảm ơn! – Ken cúi đầu rồi chạy nhanh, đôi môi bất giác nở nụ cười mà khi nhận ra cậu cũng không thể kìm lại, đôi chân chạy hết tốc lực như muốn tìm lại điều rất quan trọng.
– An!! – cậu gõ cửa gọi lớn.
…. – không có tiếng đáp trả.
– ơ.. – Trâm tự lúc nào đã đứng sau lưng Ken.
– em có biết một bạn mới đến tên An không?-Ken lay vai Trâm.
[aishh em mới là người đặt câu hỏi trước cơ mà!!!!! Ừm mà em biết, nhưng không thấy bạn ấy đâu nữa, em sợ bạn ấy chưa quen trường nên đi lạc!'> – Trâm thoáng lo lắng.
– anh đi trước! – Ken cắt ngang bỏ đi, đôi mắt khẩn trương tìm xung quanh.
[cậu ta là gì với anh chứ!!'>-Trâm giậm chân, có thể nói là chút tỵ nạnh của trẻ con, ơ! Giờ Trâm mới nhận ra! ken có thể hiểu mình đang nói gì!! Ken học ngôn ngữ đặc biệt này vì mình sao?rất ngây thơ, trâm lại mỉm cười.
Ken chạy khắp trường, ngôi trường rộng không tưởng, dừng lại một chút, Ken thở dốc, cậu chợt nhận ra mặt trăng đêm nay tròn và