Ê! Nhỏ tóc bím

Ê! Nhỏ tóc bím

Tác giả: Miri2409

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324524

Bình chọn: 10.00/10/452 lượt.

ra, đến Ken cũng ngạc nhiên vì sự hoà nhập quá nhanh của An, dù nhờ có sự nhanh nhẹn của Ken mà cả nhóm gần như sẽ là nhóm đến đầu nếu An không trật chân.

– cậu không sao thật chứ! Đừng cố! Lên tớ cõng-sau một hồi nắn chân An trong vô vọng, Ken đành từ bỏ, phải là người có kinh nghiệm mới xử lí được.

[cậu sẽ không sao chứ? Hình như cậu mệt lắm rồi!'>-An rơm rớm, cảm thấy mình thật vô dụng và chỉ biết gây chuyện.

– lên đi nào! Nói nhiều quá! – Ken quay lưng lại phía An rồi ngồi xuống cho đúng tầm với An.

– aizzz… Mấy ngay nay rốt cuộc cậu có ăn không hay nhịn mà nhẹ hẫng thế hả- Ken trêu trọc An

An im lặng hay nói cách khác là làm sao có thể trả lời, nếu đứng trước mặt Ken thì An sẽ đáp trả ngay, còn bây giờ là sau tấm lưng vững chãi và ấm áp của Ken, tim An hình như không còn thuộc về An nữa,đập điên lên, nóng như lửa đốt, hô hấp cũng loạn cả lên, không biết từ lúc nào An đã áp má vào vai Ken… Ai nói trẻ con thì biết gì chuyện yêu đương, thật ra chúng còn có những cảm nhận đẹp hơn cả người lớn, trong sáng hơn cả người lớn và hơn cả là không có chút gợn sự tính toán thiệt hơn, chỉ cần có thể xuất hiện cạnh nhau và vui đùa…

Ken cũng im lặng cảm thấy lòng nhẹ hẫng nhưng lâu lâu lại xen chút cồn cào không yên,nghe tiếng thở đều đều của An, hình như An ngủ mất rồi,Ken cười nhẹ như nắng sớm,thời gian như ngừng trôi…

*này con nhỏ này ghê gớm thật!mới đó mà đã dụ dỗ được một anh rồi!*-anna nói khẽ với anne.

*thôi đi!kệ nó!nó trật chân nên mới vậy thôi!*-Anne chậc lưỡi.

Đường càng ngày càng dễ đi, bọn họ đã đi đúng hướng, quả nhiên là sắp đến khu cắm trại.

*chết tiệt!có đội đến trước mình rồi* – Anne thầm chửi. Đội bọn họ đến trễ một bước, đã có đội đến sớm hơn, nhưng dù sao cũng đứng thứ hai.

|chúc mừng! Các em là đội đến thứ 2, các em có được đồ ăn và nước uống nhưng phải tự dựng lều nhé! À mà bạn gái bị sao vậy?| – một chị thông báo.

– bạn ấy bị trật chân! – tuy chưa hiểu hết ngôn ngữ hình thể vừa rồi nhưng Ken đoán được phần nào.

(Tớ xin lỗi! Tại tớ mà bọn mình đến trễ) -ken đặt An ngồi xuống mô đá phẳng, An ngước mặt nhìn Ken.

-không sao!cứ ngồi đó đi, tớ đi dựng lều! – Ken xoa đầu An.

-(này có đau lắm không)- Anna khẽ ngồi nhẹ bên An hỏi bâng quơ.

(Không.. Cảm ơn cậu vì đã hỏi thăm)- An vui lắm, thì ra hai chị em họ không tệ như An nghĩ.

(Tớ thắt tóc cho cậu nhá!)-Anne đề nghị, An cười tươi gật đầu, An cảm thấy như ngày đẹp nhất đời mình…

Mái tóc An được buộc đuôi sắp thành một lọn lớn sau ót rất đẹp, vài cọng tóc con rủ nhẹ xuống, nhìn An xinh xắn như một cô công chúa nhỏ.

Ken đã dựng xong trại, khẽ nhìn lén An rồi cười một mình.

(Này!bọn tôi đi nhặt củi đây!)-Anna khều Ken.

(Tớ cũng muốn đi cùng với họ)-An cười tươi.

– chân có đi nổi không đó- vẫn cái kiểu nói năng cộc lốc của Ken, lều đã dựng xong, mặt Ken lấm tấm mồ hôi, Ken thở dốc.

(Tớ đi được, vừa nãy Anna giúp tớ xoa bóp chân, đỡ nhiều rồi!! À cậu ấy còn thắt tóc cho tớ)-An tươi như hoa.

– ừm! Đi cẩn thận, về nhanh kẻo trời tối!- Ken gật đầu.

An cùng Anna và Anne đi sâu vào rừng, trời hình như đang sẫm lại..

Huỵnh!- âm thanh làm những chú chim bay loạn.

(Sao..sao các cậu..)- An đau đớn ôm chân.

– chính mày đúng không? – Anne hét lớn.

An vẫn ngơ ngác bởi ngôn ngữ họ đang nói, An không hiểu.

– hình như nó không hiểu, Anna phì cười.

( chính mày đã tung tin tụi tao giả câm để vào trường này phải không?)-Anna sốc áo An lôi dậy.

(Tớ không có! Tớ thật sự không bao giờ làm như vậy)-mặt An nhoè đi nhưng vẫn giữ được sự kiên quyết.

(Đừng có giả bộ ngây thơ nữa! Không mày thì ai hả?nếu tao bị đuổi ra khỏi trường thì đừng có trách tao tàn độc!)- Anna nắm bím tóc An giật ngược kéo An đu lùi ra sau, phía sau là vực sâu hun hút.

(Tớ.. Thực sự không có làm mà.. ) – An đau đớn tuyệt vọng.

-ưmm.. – tiếng An bật lên khiến Anna giật mình.

Phía sau là vực sâu, cây cỏ đã khiến nó trông như một mô đất bình thường, An đã trượt xuống phía dưới.

– Á á á – Anna và Anne ôm nhau kêu hoảng, họ vốn chỉ định doạ An ở cái vực đó nhưng không ngờ họ đã tính sai một bước, cái vực gần hơn họ nghĩ, cây cỏ đã nguỵ trang hoàn hảo hệt như một mô đất vững chãi.

Bọn họ bỏ chạy, bỏ An lại, máu đã thấm ướt mái tóc biếm đuôi sam.

– An đâu? – Ken hỏi Anna và Anne.

(An kêu hái chút nấm rồi quay về sau)-Anna bình tĩnh đến lạ thường trong khi Anne run đến làm rơi bó củi.

– sao lại để một người đau chân đi một mình hả?-Ken quát lớn rồi chạy vụt vào cánh rừng, trời đã tối đen.

~~mình.. Mình phải làm sao~ anne nói run rẩy.

– mặc kệ nó, cũng đáng! – Anna lạnh lùng đến đáng sợ.

-Annn! Bình Annn! Cậu đang ở đâu hả?? – Ken không giấu được chất giọng càng ngày càng run, run vì cái lạnh của cánh rừng và còn hơn cả là sự sợ hãi không rõ lí do.. Có lẽ nên gọi là linh cảm xấu.

Trời tối đen, cứ đi ba bước lại vấp té, Ken vẫn đứng dậy, thị lực vốn tốt nhưng đã bị những giọt nước làm nhoà đi, càng tìm kiếm càng thấy vô vọng,ken có thể lật tung cánh rừng lên để tìm thấy An nhưng hình như ông trời không muốn, cơn mưa lớn ập đến khiến đường đi như vũng lầy. Task! ken vấp mạn


Ring ring