
ch thú nhìn tôi. Tôi phải cố bình tĩnh, không để cho họ thấy mình đau khổ, nhất là dì Tuyết và Thư Hoàn. Tôi tảng lờ như không mảy may xúc động. Cố gắng mỉm cười nhưng cười cũng không xong. Tay chân lạnh ngắt, cổ khan và tim tôi như bị rực cháy. Tôi nghe thấy mình trả lời Hoàn:
– Vâng! Vâng! lâu quá không gặp anh!
Hảo trêu tức tôi:
– Y Bình, cô biết tin Thư Hoàn và Như Bình sắp đính hôn rồi không? Họ cũng xứng đôi lắm, ông trời rõ cũng khéo sắp đặt.
Lời nói của Hảo như một tiếng nổ lớn trong đầu. Tựa người vào ghế, tôi nhìn về phía Hoàn và Như Bình. Như Bình đang đỏ mặt lấm lét nhìn tôi, còn Hoàn vẫn giữ chặt tay Bình với nụ cười thỏa mãn trên môi. Thấy ánh mắt tôi hắn bảo:
– Anh Hảo đã cho cô biết tin mừng của tôi và Như Bình sao cô không chúc gì cho tôi à?
Tôi muốn nói lắm, nhưng lưỡi cứ đơ ra. Những câu nói sau cùng của Hoàn vẫn còn in rõ:
Tôi không phải dễ, không phải ai muốn sỉ nhục tôi là được, tôi sẽ báo thù, cô chống mắt lên mà xem!
Vâng! Đây chính là một cuộc báo thù. Tàn nhẫn lắm! Tôi bậm môi lại, định nói một vài câu để chứng tỏ cho Hoàn biết là tôi không xúc động, tôi xem thường hết. Nhưng tôi không thể nói được, mấy lần cố gắng, nhưng lưỡi cứ cứng ra. Dì Tuyết có vẻ thích thú lắm, dì quay sang tôi giả vờ:
– Y Bình! Cô làm gì mà mặt mày phờ phạc thế? Bệnh à?
Tôi cảm thấy như trái tim mình sắp nổ tung ra. Cố gắng, cố gắng nén chúng xuống, tôi lấy giọng bình tĩnh đáp:
– Dạ… dạ không có gì cả, tôi khỏe lắm chứ!
Dì Tuyết nhướng mày, nụ cười giễu cợt:
– Thế thì tốt lắm! Y Bình, cô biết không, có một lúc tôi tưởng cô với Thư Hoàn đã… Không ngờ việc gì trời đã định thì con người làm sao cãi lại được, phải không?
Tôi cắn môi yên lặng. Được rồi, đây là lúc mọi người thừa thắng xông lên đánh quỵ tôi. Nhìn khắp gian phòng, tất cả mọi người ở đây đều là kẻ thù. Tôi đã bị họ vây chặt không một ai tiếp cứu. Trận đánh hôm nay họ đã chiến thắng vẻ vang, và tôi là kẻ chiến bại.
Hảo tiếp tục nụ cười trêu cợt:
– Y Bình, còn một việc mà tụi này định nhờ cô, có lẽ khoảng tháng mười Như Bình sẽ làm lễ cưới, ở đây chúng tôi ai cũng thấy chỉ có cô là đóng vai phù dâu hợp nhất. Sao cô có nhận lời không?
– Được! Tôi đáp, những mạch máu trong người tôi căng thẳng, tôi biết rằng mình phải rời khỏi này càng sớm càng tốt, tôi đứng dậy.
– Tôi rất thích vai trò đó, tôi nhận và chúc trước cho hai người hạnh phúc đến bạc đầu!
Quay sang dì Tuyết tôi hỏi:
– Cha tôi đâu dì?
– Ông ấy đi vắng rồi!
– Cho cha biết là có tôi đến đây nhé!
Nói xong tôi bước ra khỏi phòng khách. Ra đến vườn hoa có tiếng Như Bình đuổi theo, gọi:
– Y Bình, đợi tôi một chút.
Tôi đứng lại. Trong cơn mưa, Như Bình nắm lấy tay tôi, giọng nói của nàng đầy hối tiếc:
– Y Bình! Y Bình đừng giận tôi! Tôi biết Y Bình vẫn còn yêu Hoàn nhiều lắm, phải không?
Tôi chịu hết nổi nữa rồi, như ngọn lửa hỏa sơn sắp phun lửa, tôi đẩy Như Bình ra, nói:
– Đừng nói bậy, tôi không có gì với hắn cả.
Nhưng Như Bình vẫn không rời tôi, giọng nó thành khẩn:
– Y Bình! Tôi biết Y Bình khó chịu lắm, tôi đã từng có cảm giác đó nên hiểu rất rõ. Có điều tôi muốn cho Y Bình biết là thật tình tôi không có ý chiếm đoạt người yêu của Y Bình, chỉ tại anh ấy thiết tha với tôi quá thành ra tôi không biết làm sao hơn. Y Bình, lúc trước tôi đã không trách Y Bình thì bây giờ Y Bình cũng đừng trách tôi nhé? Được không? Chúng ta vẫn là chị em như ngày nào, Y Bình chịu không?
Tim tôi đầy lửa, đầu tôi muốn vỡ ra, tôi hét:
– Tôi coi thường mấy người lắm, tôi không buồn đâu, đừng có ngớ ngẩn như vậy!
Nói xong, tôi bỏ chạy nhanh ra cổng. Ra đến bên ngoài, tựa đầu vào bức tường, tôi hổn hển thở. Cơn buồn rồi cũng tan đi. Tôi nhớ lại ngày tôi bị một trận đòn nên thân và chính đêm đó tôi cũng đã tựa vào tường này thề nguyền phải trả thù. Ngước mặt lên, mưa tuôn đổ xuống tưới lên mặt tôi như hàng ngàn mũi kim xóay óc. Đầu tôi nhức như búa bổ. Con đường lẩn quẩn thật dài rồi cũng đưa trở lại khởi điểm. Hà Thư Hoàn! Tôi lắc đầu nói trong tuyệt vọng:
– Anh Hoàn, tôi thù anh!
Ven theo con lộ Tân Sinh, tôi chệnh choạng bước. Mưa càng lúc càng to, gió càng lúc càng lớn, tôi vẫn để đầu trần, tóc tai áo quần đều bị thấm ướt. Mặc! Tôi hiện cần một nơi ngồi nghỉ, cần tìm một nơi để la hét, khóc than cho đã đời.
Đến lộ Hòa Bình, đúng ra tôi phải quẹo trái, nhưng tôi cứ đi thẳng đến trạm xe buýt, vừa đến nơi, một chiếc xe trờ tới không người, tôi nhảy lên vẫn không biết mình định đi đâu. Xe chuyển bánh. Nhìn những giòng nước chảy nhanh ngoài khung kính, đầu óc tôi đột nhiên như đông lại. Xe chạy mãi tới trước, hết trạm này đến trạm khác, cứ thế không biết đã bao lâu, mãi đến khi cô bán vé lên tiếng:
– Thưa cô đến trạm cuối cùng rồi ạ!
Tôi choàng tỉnh. Đến rồi à? Đến thì đến chứ có chi, nhưng tôi cũng phải xuống xe chứ? Đứng trên lề nhìn khung cảnh chung quanh. Đi về phía trước, bước chân lên cái cầu gì đó tôi cũng không biết nữa. Tựa người vào lan can tôi cứ để mặc gió mưa vùi dập. Đêm đã bắt đầu vây quanh, mặt hồ trắng đục. Bước qua cầu, thơ thẩn dọc theo bờ sông tôi đi dần xuống bãi cá