Snack's 1967
Đơn giản là tình yêu

Đơn giản là tình yêu

Tác giả: Lazzy_cat

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210280

Bình chọn: 8.5.00/10/1028 lượt.

An cười, đôi mắt ấm áp hệt như ông cô lúc còn sống, nếu không nhầm thì nhìn giông hết hai anh em. Họ hàng nhà mình chăng, sao cô chưa từng thấy bao giờ. Còn người kia,………… anh ta ….…– Mày chắc chẳng nhớ nổi ông nữa rồi nhỉ?– Ha..ha..dạ.. Cô lặn một nụ cười méo mó.– Ông là ông Long, bạn của ông cháu. Ngày xưa ông mày suốt ngày đưa mày lên Hà Nội chơi ở nhà ông đấy. Mày ở chơi với ông mấy tháng hè liền đấy.Ông cụ ngồi xuống ghế, miệng vẫn tươi cười.– Con này chắc nó không nhớ đâu. Bé quá chắc ko nhớ nổi. Hồi đấy nó mới 4,5 tuổi.Bà nội An chêm lời.– À…vâng…vâng..hì hì… CHƯƠNG 36: RẮC RỐI (8)– Thế chắc mày cũng quên anh Đức rồi đúng không, ngày xưa 2 đứa suốt ngày bám lấy nhau như sam đấy.– À ..dạ…An giương đôi mắt khổ sở khẽ liếc lên nhìn người ngồi đối diện mình, rồi nhanh chóng quay mặt đi.– Ha ha ha…Chóng lớn quá. Mày với thằng Bình. Mà thằng Bình đã có vợ rồi, bao giờ định cho các ông bà bế cháu đây.Ông Long tiếp tục quay sang vỗ vai Bình nói chuyện.– Dạ chúng cháu sang năm ạ..– Tốt..tốt quá..– …..Bữa cơm, cuộc nói chuyện rôm rả vẫn không dứt, Đức thỉnh thoảng vẫn đáp lại mấy câu nói đùa với mẹ An hết sức tự nhiên, duy nhất một người mất tự nhiên ở đây là An.Nếu ai ở trường hợp như cô lúc này chắc cũng không thể nuốt trôi cơm, dù chỉ một hạt.Đến giờ cô vẫn chưa hình dung ra được rút cuộc mối quan hệ giữa Đức và cô là như thế nào.Sao trong kí ức của cô chẳng nhớ một chút gì về anh ta cả.Cô lên Hà Nội bao giờ, từ bé ư..chẳng nhớ?Cô quen với Đức từ bé ư, thậm chí bám nhau như xam…chẳng nhớ?Ông Long là ai…lại càng không nhớ?Và còn tiếp tục suy nghĩ để nhớ lại nữa, cô sẽ bị nổ tung đầu nát óc…Gương mặt An tối sầm lại, mà không biết kẻ nào đó đang tủm tỉm cười thầm trong lòng.…………………..Bước chậm hay bước nhanh.Đến sau hay đến trước…Điều quan trọng hơn tất cả là ông trời đã cho chúng ta gặp nhau trong cuộc đời này. Đừng quan tâm đến việc mở đầu câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ đâu, hãy quan tâm đến việc ta kết thúc nó như thế nào. CHƯƠNG 37: HAY LÀ MÌNH CỨ BẤT CHẤP HẾT YÊU NHAU ĐI EM.Chương 37: Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi emHãy để mặc cho gió mưa giăng lối.Mặc cho phía trước mặt chúng ta …con đường ấy lầy lội.Mặc cho khoảng cách xa vời làm lòng ta bối rối.Và …Mặc cuộc đời với vôn vàn gian dối.Hãy cứ bất chất tất cả để mình yêu nhau….!!!!Bình yên không phải là sống ở một nơi không ôn ào. Bình yên là khoảng khắc khi nằm trong vòng tay yêu thương của người ấy, thế giới vốn ồn ào của tôi sẽ trở nên tĩnh lặng.– Ngồi xuống đi.Ông Đại không ngước lên nhìn con trai lấy một lần, mà chỉ nói anh ngồi xuống trước bàn làm việc của ông như một người cấp dưới ngồi trước mặt sếp của mình.– Thu hồi sách đi, tổn thất công ty tôi sẽ chịu.– Bố…Dưới đáy mắt Tuấn Anh có chút xao động khi nhìn vào người mà anh suốt đời kính trọng, cảm giác có đôi bàn tay giơ ra trước mặt mình lúc này tựa như thứ ánh sáng le lói giúp anh thoát khỏi bế tắc.– Rời Thời Đại đi, về điều hành Hoàng Phát. Tuy xưởng in của chúng ta chỉ là một xưởng nhỏ nhưng tương đối nhiều thứ cần phải thay đổi.Khuôn mặt bố anh tựa như một tảng băng lạnh lẽo không hề có chút lay chuyển. Mọi suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu anh chợt biến mất, cái giá phải trả ngay cả đứa con ruột thịt mà bố anh cũng tính ư..– Bố…Tuấn Anh lắp bắp không nói lên lời, như chưa hoàn hồn sau một cú sét đánh ngang tai vừa rồi.– Qua điều hành xưởng in đi. Chất giọng vốn khô khan của ông Đại khiến cho những câu nói của ông thêm phần tàn khốc.– Bố…con chưa từng một lần làm bố thất vọng. Mọi lời bố nói con làm theo, chưa từng một lần cãi lại. Chuỗi nhà sách con đã từng điều hành 3 năm liên chưa năm nào doanh thu không cao. Bố nói con qua nhà xuất bản, con cũng bỏ lại mọi thứ đã gây dựng để sang đây làm lại từ đầu..Vậy mà…– Tuấn Anh…nghe bố nói đây.Ông Đại quát lớn át tiếng phân trần của con.– Đến giờ con còn không biết tại sao con lại bị rời xuống nhà xuất bản ư. Con cứ xuống xưởng in làm quản lý một thời gian. Việc ở nhà xuất bản để…– Để Đức lo phải không…????Ông Đại lảng tránh câu trả lời, vì ông biết lúc này con trai ông đang hoàn toàn không bình tĩnh.– Bố, con là ai trong cái nhà này. Con có phải là con của bố không?Ông, bố rồi tất cả mọi người chưa bao giờ coi con là một đứa con một đứa cháu trong cái nhà này cả. Lúc nào cũng là Đức, tại sao luôn là nó. Con có gì sai cơ chứ. Chỉ vì một việc lần này mà đẩy con xuống cái xưởng in ấy sao?– Tuấn Anh…bình tĩnh nghe bố nói đây. Không phải vì thất bại lần này mà bố bảo con xuống xưởng in làm việc. Mà bố muốn con có thời gian để nhìn lại cách làm việc của mình, sửa chữa những cái mà mình mắc phải.– Con chẳng làm sai điều gì cả. Điều gì nhất con làm sai đó là đã dồn tâm huyết quá nhiều cho cái công ty này. Sao người đi không phải là Đức, bố áy náy vì làm nó thất bại sao, bố thấy có lỗi vì đã không nhận thầu dự án của nó lúc ấy để cứu nó sao? CHƯƠNG 37: HAY