
gừng đảo xung quanh để tìm hình dáng ấy, nhưng kết quả chỉ là thế thôi.
Mày tập trung vào chuyên môn giùm tao đi, đút cơm vào mũi rồi kìa! _ Kì Lâm gõ nhẹ vào đĩa cơm của cô và nói.
Thì tao vẫn đang ăn mà!
Rinh… rinh… rinh… _ điện thoại Hoàng Lâm đổ chuông.
Trời đánh tránh bữa ăn, thằng nào giám đánh cái bữa ăn ngon lành của ta đây? _ Hoàng Lâm lấy điện thoại trong túi ra, miệng vẫn nhai cơm, lầm bầm. – Ơ… _ Hoàng Lâm nhìn cô và Kì Lâm một lượt rồi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Alo…
…
Ai mà trông mặt cậu ấy có vẻ căng thẳng vậy không biết? _ cô hơi tò mò, linh cảm cho cô biết có điều gì đó không lành.
Chịu. _ Kì Lâm lắc đầu.
Lát sau khi đã nghe xong điện thoại, Hoàng Lâm trở lại bàn với hai nàng. Nhìn điệu bộ có vẻ lấm lét nên cô hỏi:
Cậu có chuyện gì ah?
Ah… không, không có gì.
Sao tôi thấy cậu có vẻ hơi kì lạ từ lúc nghe xong điện thoại đến giờ đó! _ Kì Lâm bắt bớ.
Tôi còn thấy kì lạ chứ nói gì là cậu. _ Hoàng Lâm lí nhí.
Cậu bảo sao? _ Kì Lâm không nghe rõ kiền hỏi lại.
Chậc đừng hỏi nữa. _ Hoàng Lâm nheo mày, giọng gắt nhẹ.
Cô và Kì Lâm nhìn Hoàng Lâm dằm miếng sườn mà thấy xót cho em lợn đã làm vật tế phẩm trên đĩa cơm của anh chàng.
Ăn thì ăn đi đừng có dằm nát ra đó rồi lại bỏ, phí phạm lắm. _ Kì Lâm lên giọng.
Haizzz _ Hoàng Lâm thở dài.
Có chuyện gì thì ông nói để xem bọn tui có giúp được gì không nào. _ cô nói.
Thực ra liên quan đến cậu chứ không phải tôi.
Tôi ak?
Gật
Chuyện gì? _ Kì Lâm thúc.
Gia Bảo… vừa gọi điện cho tôi.
Cậu ta còn giám gọi ah! _ Kì Lâm cau có.
Có chuyện gì vậy? _ cô đổi giọng trầm.
Cậu ấy nói…
Nói gì? _ cô hỏi.
Sẽ trở lại Úc để học.
Hả? _ Kì Lâm ngạc nhiên.
Cô buông thõng thìa xuống đĩa cơm *Cậu giận tôi đến mức không muốn nhìn thấy mặt tôi luôn sao?*
Cậu không sao chứ Na? _ Hoàng Lâm hỏi.
Không! _ cô lắc đầu. – Tôi no rồi, hai cậu ăn đi nhé tôi về lớp trước. _ cô nói rồi đứng dậy bước thật nhanh.
Na à! _ Kì Lâm gọi cô lại.
Để cậu ấy yên đi! Một mình bây giờ là tốt nhất với bé Na, ngồi đây tôi bảo này. _ Hoàng Lâm ngăn Kì Lâm lại.
…
Cô nói về lớp nhưng lại không về, cô lên sân thượng để hóng mát, tĩnh tâm lại.
Giá như mọi chuyện chỉ là cơn gió ngang qua này thôi thì tốt rồi phải không? Mọi chuyện đến đây là kết thúc sao…? Mà… đã bắt đầu đâu để kết thúc chứ, hờ _ cô cười nhạt.
…
Cô cứ mãi đứng trên đó đến cả giờ vào lớp cũng quên bẽn đi để bọn nó phải khổ sở che dấu.
Tao mà bắt được nhỏ này ở đâu tao sẽ… hừ… _ Quỳnh nghiến răng.
Bạn bè cần nhau là lúc này mờ, bà thông cảm tí đi! _ Hoàng Lâm nháy mắt láu cá.
Hu… ông có biết tôi khổ sở làm sao để che cái bàn trống này miết nãy giờ hông? _ Quỳnh phồng miệng.
Thôi được rồi! Một trầu kem tối nay là được chứ gì? _ Hoàng Lâm “dụ dỗ”.
E hèm… _ Kì Lâm hắng giọng.
Ái chà, cái này là cậu tự nguyện nhé! Tôi không ép ah nha nha nha???
Biết rồi! _ Hoàng Lâm méo mặt.
Quyết định vậy đi! Hèhè
*Tên bạn già kia! Ngươi mau mau về đây ta sẽ tính sổ nợ này với nhà ngươiiiiiii* _ Hoàng Lâm mấm môi.
…
Tan học cô cũng về nhưng để bọn nó về hết cô mới xuống, cô cứ lang thang trên phố rồi lại tạt về công viên như cái xác không hồn. Mãi đến khi không còn thứ gọi là ánh sáng ban ngày nữa cô mới chịu về nhà.
Kể từ khi nghe tin cậu sẽ trở lại Úc từ Hoàng Lâm cô thấy hụt hẫng, cảm giác khó tả cứ cuộn lên, tất cả mọi việc cô đều làm theo phản xạ và thói quen thường ngày của đôi tay và đôi chân. Tâm trí của cô không còn đủ tỉnh táo để điều khiển bản thân nữa.
Na! Na… NAAAAAAA _ nội gọi cô.
Dạ… ái ya… xít a…
Đó, coi coi sao hôm nay trông con như người cõi trên vậy? Múc canh mà không thèm để ý, bỏng rồi thấy chưa. _ nội kéo tay cô vào bồn rửa tay và vặn vòi nước lạnh xả lên tay cô làm mát vết bỏng.
Con không sao, nội dùng cơm tiếp đi con no rồi con xin phép lên phòng. _ cô nói rồi giật tay mình ra và bỏ lên phòng khóa trái cửa lại.
Con bé này có chuyện gì vậy, mấy bữa nay có mỗi cái xác là ở đây còn hồn phách của nó đi chơi đâu đâu không ah. Hôm nay mới thật sự nghiêm trọng đây, chậc… Ah mà sao mấy bữa nay không thấy Bảo qua đây chơi rồi rủ nó đi học ta? Không lẽ… có chuyện gì với hai đứa ah? _ nội suy nghĩ.
Nội suy nghĩ thêm vài giây rồi đứng dậy nhấc điện thoại và bấm số gọi đi.
…
Alo, bà Ba hả?
…
Ờ tui Bảy nè, thằng Bảo dạo này sao không thấy nó qua chơi với bé Na vậy bà?
…
Ủa nó trả phòng lâu chưa?
…
Vậy rồi nó đi đâu?
…
Ờ tôi biết rồi, cám ơn bà! Chào bà!
Haizzz vậy là đúng rồi. _ nội lắc đầu. – Bé Na chắc buồn lắm, có khi lại khủng hoảng như đợt anh trai nó thì chết. _ nội đi đi lại lại suy nghĩ. – Có lẽ… hữu duyên vô phận.
=…=
“Cốc cốc cốc” _ nội gõ cửa phòng cô.
Không trả lời
“Cốc cốc…”
Không trả lời
Vì cô không trả lời nên nội đành tự ý mở cửa.
Cô đứng ngoài ban công ngắm thành phố về đêm và có vẻ rất trầm tư
Con nghĩ gì mà nội gọi cửa không nghe luôn là sao?
Dạ… nội.
Tay con đỡ chưa?
Dạ không sao nội ạ!
Ờ, vậy thôi con nghỉ sớm đi mai còn đi học nữa.
Vâng!
À mà Na này!
Dạ?
Thằng Bảo… _ nội nhìn sắc mặt cô. – Nó… nó sắp đi Úc hả con?
Gật
Cô chỉ giám gật đầu vì sợ