80s toys - Atari. I still have
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327924

Bình chọn: 10.00/10/792 lượt.

g lại hạnh phúc cho em không phải là anh. Anh sẽ luôn dõi theo em, luôn bên cạnh em và sẵn sàng cho em mượn bờ vai này. Bây giờ thì em hãy dũng cảm đối mặt với tình yêu của mình đi Na!

Nhưng…

Đừng nhưng nhị nữa, một cuộc tình không chờ đợi dể dành cho những ai lưỡng lự với nó đâu em! Hãy mạnh mẽ bước đến cánh cửa tình yêu của em và mở nó ra đi Na!

Có lẽ giờ này cánh cửa ấy đã khép lại rồi anh ạ! _ cô cúi gằm mặt.

Ý em là sao?

Có lẽ bây giờ cậu ấy đang trên máy bay rồi anh Quốc ạ!

Mấy giờ Bảo đi em?

3h.

Vẫn còn 30’ nữa mà, cố lên em. Anh sẽ là con đường cho em đi đến cánh cửa tình êu đó. _ Quốc xem đồng hồ rồi nói với cô.

Không để cô thêm lưỡng lự Quốc kéo tay cô chạy nhanh xuống nhà xe và nhanh chóng yên vị trên chiếc xế hộp.

Quốc đạp ga chạy hết tốc độ, lạng lách qua những “chướng ngại vật” và con đường tấp nập xe qua lại khiến cô luôn chao đảo.

Anh chạy cẩn thận, từ từ thôi anh!

Nếu còn từ từ thì em sẽ không kịp đâu!

“Kítttttt… rầm” _ Quốc thắng gấp nhưng vẫn không kịp, xe anh đã tông phải đuôi xế hộp phía trước.



Ôi trời đứa con yêu dấu của tôi! _ chủ chiếc xe xót xa. – Xuống xe! Nhanh! _ hắn đập cửa kính xe Quốc và ra lệnh.

Tôi xin lỗi! Anh thông cảm, tôi đang rất bận. _ Quốc lấy ví và rút ra mười tờ 500k. – Anh cầm tạm số này sửa xe trước, lát nữa tôi sẽ quay lại và đền bù mọi thiệt hại cho anh! Anh thông cảm, chúng tôi hiện giờ đang có việc rất bận!

Bận bịu gì tôi cóc cần biết, anh xem đi cục cưng của tôi bị như thế là do anh đó xuống xe nói chuyện. Mau! _ hắn nạt nộ.

Anh để em xuống đây được rồi, em tự lo được mà! _ cô tháo đai an toàn.

Nhưng…

Anh yên tâm! Em ổn mà vả lại từ đây đến sân bay cũng chỉ còn hơn cây số nữa thôi, em chạy bộ được mà. _ cô nói rồi mở cửa xe chạy đi thật nhanh.

Cẩn thận nha Na! _ Quốc dặn.

Cô sử dụng hết tốc độ mà mình có được trong hiện giờ để chạy, mong rằng sẽ kịp giờ.

Cậu phải đợi tôi! Phải đợi tôi biết chưa tên khốn kia! Cậu mà giám lên máy bay tôi sẽ xé cậu ra trăm mảnh đó. Hộc hộc…

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 28

Một cây số không là gì với đôi chân của cô, nhanh chóng cô đã có mặt ở sân bay.

Cô tìm khắp nơi quanh đó nhưng không hề thấy bóng dáng người cô muốn thấy đâu, cô liền vội vã chạy tới ban lễ tân hỏi chị tiếp viên.

Chào chị! Chị cho em hỏi chuyến bay tới Úc đã đi chưa ạ?

Chào bạn! Ưm… chuyến bay mới cất cánh được hơn hai phút rồi bạn ạ!

… _ cô hụt hẫng.

Bạn có cần tồi giúp gì không?

… _ cô không trả lời, loạng choạng quay bước đi.

Không chịu nổi, cô ngồi phịch xuống băng ghế chờ.

Tôi đã nói là phải đợi tôi mà, ai cho phép cậu đi trước hả tên khốn kia? Tôi ghét cậu! Tôi ghét cậu! Hức hức… tôi ghét cậu! Sao cậu giám bỏ rơi tôi chứ? Tôi ghét cậu! Đến đó phải sống thật tốt đó biết chưa? Cậu chỉ được phép tăng cân cấm có giảm, nếu để tôi biết cậu giảm đi cân nào tôi sẽ hành hạ cậu đến khi nào tăng cân thì thôi. Hức hức… phải cười thật nhiều đó biết chưa? Không được để đứa con gái nào ngoài tôi được phép bắt nạt, nếu không cậu tiêu với tôi rồi. Hức hức hức… Đồ đáng ghét! Huhuhu tôi… tôi ghét cậu!

Cô cứ mãi ngồi như thế mà không hề biết sau kưng mình có một người đang đứng đó nhìn cô.



Người đó là ai? Liệu có phải cậu? Toàn bộ mọi việc đã xảy ra phải chăng chỉ là phép thử cậu dành cho cô???

chishikarin_360

Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 28.1

Cô cứ mãi ngồi như thế mà không hề biết sau lưng mình có một người đang đứng đó nhìn cô.

*Có vẻ như nhóc này rất quan trọng với cô bé! Chuyến này đi không uổng công rồi.* _ là người đã đứng sau lưng cô từ đầu đến giờ, mà không, phải là theo dõi đã lâu mới đúng.

Bỗng…

Có một người ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô, quay sang nhìn người bên cạnh mình cô ngỡ ngàng.

– Anh… _ cô bật dậy giật lùi về sau vài bước.

– Có cần ngạc nhiên thế không cô bé? Dù sao cũng làm quen trước rồi mà.

– Ai quen biết với tên đồi bại như anh, hứ _ cô gằn lên nhìn hắn.

Cô quát lớn nên ai cũng ngoái nhìn hắn ta, nhưng không mảy may quan tâm hắn ngồi bắt chéo chân ung dung.

– Dựa vào đâu mà em nói anh đồi trụy?

– Cái hẻm vắng, cầm đầu một đám du đãng muốn làm nhục một cô gái thì anh nghĩ gì về hắn?

– Đó chỉ là hiểu lầm thôi.

– Her hiểu lầm, vậy cứ để tôi hiểu lầm hen; chào! _ cô nói rồi bỏ đi không quên để lại cái nguýt cháy mắt cho hắn ta.

*Thú vị thật! Mới chỉ là màn chào hỏi thôi cô bé, mình còn nhiều dịp để thành người quen mà.* _ hắn cười nửa miệng.

Cô rời khỏi sân bay, cứ thế lang thang trên phố và không biết mình đang đi đâu. Khi để ý lại thì mới biết mình đang đứng tại công viên, tại chỗ hai người thi đấu cầu lông.

Nghĩ lại mọi việc cô thấy nó trôi qua thật nhanh, kể từ khi quen cậu thoáng cái đã gần được một năm, thời gian tuy không hẳn là dài nhưng đủ để hai trái tim chung nhịp đập. Phải mất bao lâu? Và đến khi nào nhịp đập trái tim cô mới trở về “vận tốc” bình thường như trước…???

Gió thổi mạnh làm tóc cô đan vào nhau rối tung, tóc rối như lòng cô đang rối bời.



Chợt…

Có một cánh tay ôm lấy cổ cô và một hơi ấm quen thuộc phả vào má cô…

– Cậu đợi tôi lâu không?

*