
là anh.
– Tôi có việc nên phải về trước, cám ơn cậu vì cuộc trò chuyện này! _ Quốc nói rồi đứng dậy.
– Khoan đã _ cậu cũng đứng dậy. – Sau này dù người được bên cạnh cô ấy suốt đời là ai thì cũng sẽ có được sự chúc phúc của người còn lại chứ?
– Dĩ nhiên. _ Quốc nói rồi bỏ đi.
*Tôi phải làm sao bây giờ hả Na? Trong cậu liệu có cảm giác gì với tôi mà tôi đang kiếm tìm nơi cậu không…?*
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 27
Sáng hôm sau…
– Nội ơi nội! _ cậu gọi cửa, tay cầm hộp cháo còn nóng hổi.
– Ờ… Bảo hả, vào nhà đi con! _ nội mở cổng.
– Na sao rồi nội?
– Sáng nay tự nhiên lại sốt cao lại nhưng may là có Quốc đến kịp nên tạm ổn rồi.
– Quốc ạ?
– Ưhm! Nó đến từ sáng sớm lận, chắc tại lo cho con bé quá.
Cậu không nghe nội nói tiếp mà chạy thẳng lên phòng cô.
– Em ăn ngon không?
– Dạ…
Cảnh tượng cậu không muốn nhìn đang đập vào mắt cậu, Quốc thổi từng thìa cháo đút cho cô thật ngọt ngào. Người đút cháo ngồi đó phải là cậu mới đúng…
– Bảo… khụkhụ… cậu tới rồi ah? _ cô mệt nhọc. – Mà cậu cầm cái gì vậy? _ cô hỏi khi thấy cậu cầm một cái hộp trên tay.
– Không có gì. _ cậu nói rồi vội cất hộp cháo vào cặp. – Cậu đỡ chưa?
– Cám ơn, tôi vẫn chưa chết đâu khụkhụ…
– Hờ… chưa chết khụkhụ hả? _ cậu nhại lại cô.
– Khụkhụ…
– Để tôi xem nào. _ cậu sờ trán cô. – Trời ơi! Sao mà nóng vậy? Mãi từ tối qua mà cậu vẫn chưa hạ đấy. _ cậu nhặng lên.
– Đã bảo là không sao mà khụkhụ.
– Không được, phải tới bệnh viện xem sao chứ tình hình này kéo dài là không ổn chút nào. _ cậu kéo chăn cô ra, định bế cô lên.
– Tránh ra nào! _ cô đẩy tay cậu ra.
– Cậu muốn chết ở đây hả? _ cậu vẫn bế cô lên.
– Kệ tôi. _ cô gắng sức đẩy cậu ra.
– Na đã không muốn thì cậu đừng ép nữa. _ Quốc nói.
Cậu nhìn Quốc một giây rồi không thèm để ý vẫn bế cô lên.
– Thả tôi ra khụkhụkhụ nào… ực…. thả ra coi… _ cô vùng vẫy.
– Để tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra xong thì sẽ thả cậu ra.
– Tôi đã bảo là thả ra mà.
– Ngoan đi!
“Chát” _ cô đã tát cậu.
– Cậu là gì của tôi nào? Là gì mà giám động đến tôi hả???
– …
Khi thấy năm ngón tay hằn đỏ in trên má cậu cô mới giật mình về hành động quá khích của mình vừa rồi.
– Tôi… _ cô định sờ má cậu.
Cậu nhìn cô vài dây rồi bỏ xuống nhà thật nhanh mà không hề nói một câu nào.
– Bảo! _ cô gọi theo nhưng cậu vẫn quyết tâm bỏ đi.
– Về sớm vậy Bảo? _ nội gọi nhưng cậu không trả lời.
…
Cậu chỉ biết đi và đi, không biết mình muốn đi đâu chỉ cứ thế đi thôi…
*Sự quan tâm của tôi có lẽ đã gây sự phiền hà đối với cậu, tôi xin lỗi! Nhưng nhìn cậu như vậy sao tôi chịu nổi chứ? Thà người bệnh là tôi có phải tốt không.* _ cậu nhặt từng viên đá dưới chân và ném đi thật xa xuống lòng hồ.
…
Tan trường…
– Ê bọn mày, sao hôm nay hai đứa tui nó đều nghỉ hết trơn rồi? _ Kì Lâm.
– Hay là bọn nó giận tụi mình hôm qua chơi ác quá? _ Kiên.
– Tao biết hai đứa nó không hẹp hòi vậy đâu. _ Phát Xêkô.
– Vậy chứ tại sao?
– Tao chịu.
– Mà bình thường bọn nó có nghỉ học đâu nhỉ? Lại còn nghỉ không phép nữa. Chắc chắn là có nội tình đây. _ Hoàng Lâm.
– Tao cũng nghĩ vậy, nếu không sao lại có sự trùng hợp vậy chứ? Nghỉ cùng, không lí do, không tin tức.
– Thay vì đứng đây đoán già đoán non thì chi bằng đến nhà Na nhà mình ngóng xem có gì không có phải hay hơn không? _ Vy.
– Ơ Vy của tôi hôm nay thông minh nhẩy! _ Phát Xêkô.
– Xí xí ai là Vy của ông hả? Tôi là hoa có chủ rồi đấy nhá, mơ mới tới lượt ông hen.
– Nhưng mà chủ của bà có biết bà thuộc quyền sử dụng của hắn chưa? Hehe _ Hoàng Lâm chọc.
– Kệ tôi, hứ. _ Vy nguýt Hoàng Lâm cháy mắt.
– Thôi đi đi nào, kẻo trễ đấy! _ Kiên dẫn đầu.
+++
Nhà nội…
– Vào nhà đi mấy đứa. _ nội mở cổng.
– Dạ bé Na… sao hôm nay nó không đi học vậy nội?
– Nó bị sốt từ tối qua đến giờ đó.
– Thật hả nội?
– Ưhm!
– Vậy Na sao rồi nội?
– Nó mới đỡ từ đầu giờ chiều đến giờ, bây giờ thì đang ngủ. Mấy đứa ngồi đi!
– Dạ nội cứ để bọn con tự nhiên ạ.
– Mà… giờ chắc có khi nó tỉnh rồi đó, mấy đứa có muốn nói chuyện với nó thì lên phòng nó đi.
– Dạ vâng ạ!
Tất cả liền “di cư” kéo lên phòng cô.
“Cạch”
– Mày có sao không Na? _ thấy cô đang ngồi trên giường bọn nó liền đẩy cửa vào.
– Bọn mày đến làm gì vậy?
– Thì đến xem mày còn sống không… _ Kì Lâm nói lỡ lời liền rụt lại.
– Bà này! _ Quỳnh đánh nhẹ Kì Lâm.
– Mà bà vầy rồi ông Bảo có sao không? _ Hoàng Lâm hỏi.
– Tôi không biết.
– Ơ thế tôi tưởng hai ông bà rủ nhau nghỉ học để tính kế hoạch gì chứ? _ Phát.
– Cậu ta cũng nghỉ học ak? _ cô hỏi.
– Ưhm, mày không biết ah? _ Kì Lâm.
Lắc đầu *Chắc Bảo giận mình chuyện hồi sáng thật rồi, cũng tại mày hết đó Na ai bảo mày hành động quá lố như thế chứ. Cũng chỉ vì lo cho mày thôi mà…*
– Na!
– Hở?
– Làm gì mà thừ người ra vậy?
– Không có gì! _ cô lắc đầu.
– Mày chịu khó ăn cho khỏe để còn đi học nữa đó.
– Ưhm, cám ơn các ông các bà nhiều nghen!
– Hổng có chi là không có gì, hihi.
– Tụi này chép bài cho bà lần này là lần hai đó nghen, lần sau nhớ chép lại cho tui đó! _ Vy.
– Thôi tụi này về nghen! Có gì mai bọn tui qua nữa, nghỉ đi ha!
– Ưhm! Bye. _ cô vẫy tay.