Polaroid
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326630

Bình chọn: 7.5.00/10/663 lượt.

t yêu thương, che chở, bao dung và tha thứ cho nhau! Và phải là một đấng nam nhi thật tốt, thật mạnh mẽ và kiên cường. Và thay mẹ chăm sóc cho bà và ba các con, có như vậy mẹ mới yên lòng nơi chín suối.

– Không đâu mẹ…! Mẹ…! _ hai anh em cùng òa lên khóc gọi mẹ.

Nhưng mắt mẹ vẫn nhắm, một dòng máu đỏ tười trào ra từ miệng mẹ, tay mẹ tuột khỏi hai bàn tay bé xíu kia chạm đất.

“Ò e ò e ò e ò e….”

Còn lại chỉ là tiếng xe cứu thương…

… mùi băng gạc, thuốc khử trùng nơi bệnh viện.

– Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chị nhà đã mất máu quá nhiều, não xuất huyết nặng nên… _ vị bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu nói.

“Đùng đùng… xẹt…”

Lời thông báo hòa cùng tiếng sấm xé tan lòng cậu, ngoài trời đổ mưa to cơn mưa như khóc thay cho cậu.

Ba cậu lặng đi không nói đựợc lời nào, ba yêu mẹ nhiều lắm, cậu biết chứ, nhưng cậu biết làm gì đây…?

Và rồi… điều không mong đợi đã xảy ra, cú sock là quá lớn với ba, ông đã ra đi vì bệnh tim tái phát.

Cậu không bao giờ quên ngày mưa ấy, cái ngày đã cướp đi sự sống của hai người cậu yêu nhất trên đời. Lỗi lầm ấy do chính cậu là thủ phạm, cậu luôn dằn vặt bởi suy nghĩ đó mà không sao thoát ra được.

…**

– Mẹ… ba! Con xin lỗi! Con xin lỗi!

Chưa bao giờ cô thấy ai khóc trước mặt mình như thế, đặc biệt là một người con trai.

*Chắc cậu đang rất đau! Không ngờ người như cậu lại có nỗi đau lớn đến như vậy.* _ cô nghĩ bụng.

Không biết làm sao để giúp cậu đỡ hơn, thấy cậu cô lại nhớ về anh mình.

Cô ôm trầm lấy cậu, cô nghĩ rằng cậu đang cần một nơi để tĩnh tâm. Cũng không hiểu sao tự dưng lúc này cô lại thấy rất thương cậu.

Giờ đây tiếng sấm đang gào thét như đang nhắc lại tội trạng của cậu khi xưa…

– ♫ ♪ ♫ ♫ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪ ♫ ♫ ♫ ♫ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪ ♫ … _ bản Forever secret garden vang lên bên tai phải cậu.

– Đây là bản nhạc tôi luôn nghe mỗi khi tâm trạng nặng trĩu, nó làm tôi đỡ hơn; hy vọng nó sẽ có tác dụng với cậu!… Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu, nhưng ít nhất cậu còn có thể khóc *tôi thì không*. Hãy khóc đi, nước mắt sẽ là liều thuốc sát trùng vết thương cậu hiệu quả! Nỗi buồn ấy sẽ được cuốn đi nhanh thôi, sau cơn mưa trời lại sáng, nước mắt đi trước nụ cười theo sau, hãy khóc để tìm ra nụ cười. Tôi sẽ cho cậu mượn bờ vai này!!!

Hơi ấm từ cô cậu chưa từng được nhận, nhưng sao lại quen thuộc đến thế? Đã từ lâu cậu khao khát có được cảm giác thế này, cạu thầm cám ơn cô trong đáy lòng *cám ơn cô! Nhỏ sao chổi. Cám ơn đã quét nỗi buồn trong tôi, cám ơn đã cho tôi chút ấm áp!!!*

….

Cậu đã thấy đỡ hơn, lấy lại bình tĩnh cậu hỏi cô:

– Cô nói cô cũng có tâm trạng?

Nới lỏng vòng tay, cô ngồi xuống cạnh cậu dựa đầu vào tường.

– Ừhm! Nhiều lắm.

– Cô chỉ nghe một bên thôi sao?

– Ừhm! Chỉ một.

Cô nhìn ra cửa kính, ngoài trời vẫn đang mưa – một trận mưa dai dẳng.

– Tại sao?

– Cuộc sống luôn có hai mặt, cuộc đời luôn có hai hướng mà con người thường muốn tới.

– Là gì?

– Quá khứ và tương lai.

– Còn hiện tại?

– Hay là ở chỗ đó, con người ít để ý tới hiện tại của mình mà chỉ thường nghĩ về quá khứ hay tương lai. Một bên tai có phone nhạc cậu cảm thấy nửa đầu bên ấy như tan dần nỗi đau, nhẹ nhõm, thoải mái. Còn nửa kia…

– Nửa kia ủ dột, xám xịt, nặng trĩu, không lối thoát. Đúng chứ? _ cậucắt lời cô.

– Ừhm! Đúng. Mỗi khi như vậy, tôi sẽ quen hơn với nỗi đau ấy và biết mình nên làm gì. Thường là một quá khứ đau lòng và một tương lai tươi sáng, những gì trong tương lai theo thời gian rồi sẽ có một ngày trở thành quá khứ. Hãy sống sao để nó sẽ là quá khứ vui vẻ nhất. Hãy sống hết mình để một khi ngoảnh lại ta không còn gì phải hối tiếc! Đó là lẽ sống của tôi.

– Cám ơn cô!

– Vì cái gì?

– Không có gì.

– Không có gì mà đi cám ơn! Khùng.

– Tôi thích là thằng khùng khi bên cô!

– Cậu nói gì?

– À không. (hên là trời đang mưa to nên cô nghe không rõ, không thì lộ tẩy mất)

– …

Cả hai cùng im lặng , cùng ngắm bầu trời kia… dẫu biết nó chỉ là một màu đen ngòm, thỉnh thoảng lại nhìn đối phương cười thầm; đương nhiên là người kia không hề biết.Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 19

“Kíttt”

– Cám ơn! _ cô xuống xe, mở cổng vào nhà.

– Này nhỏ! _ cậu gọi với.

– Hở?

– Làm bạn nhé?

– Theo tính chất bắc cầu?

– Không! Trực tiếp, tôi muốn… cô là bạn của tôi!



– Cô không muốn làm bạn với tôi sao?



– Tôi hiểu rồi, cô vào đi, tôi về.

– Này nhóc!

Cậu ngoái đầu lại

– Đừng có gọi tôi là cô này cô nọ nữa nghe chưa? Bạn bè gì mà suốt ngày cứ cô – tôi là sao? Cậu mà còn gọi tôi là cô một lần nữa thì… thì tôi nghỉ làm bạn với cậu luôn cho bõ ghét! _ nói xong không để cậu kịp trả lời cô đã vội đóng cổng.

Đứng sau cánh cổng cô khẽ cười đáng yêu.

– Tức là… nhỏ đồng ý làm bạn với mình? _ cậu cười sung sướng.

…!o!…

Đã một tuần trôi qua, cô chắt bóp dành dụm từng cắc nhưng vẫn chưa đủ. Vì sức khỏe nội quá yếu nên có nhiều khoản mới phát sinh, cô lo đến quên ăn quên ngủ. Khi nội khỏe sợ phải chăm lại cô mất, mới hơn một tuần mà cô đã sút lận mất mấy cân rồi không biết cô chịu đựng được bao lâu nữa.

“Cạp cạp cạp…”

Điện thoại cậu có tin nhắ