Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326641

Bình chọn: 9.00/10/664 lượt.

làm gì?

– Tôi… ưm… thì tôi… tôi đến để… mà tôi đến để làm gì cần phải thông báo với cô chắc?

– Có tật thì rục rịch, không có gì mờ ám thì cậu nói tui nghe cái lý do của cậu coi.

– Cô… tôi đến đi làm, vừa ý cô chưa?

– Cậu? Hớ… cậu làm ở đây? Haha

– Cười thì che cái miệng lại, coi chừng táp phải ruồi giờ.

– Cậu…

– Thôi thôi! Hai đứa có thôi đi không thì bảo? Tôi cắt tiền lương hết bây giờ.

– Tại cô/cậu ta đó. Hứ

– Còn muốn cãi tiếp phải không? Đây là chỗ làm ăn, các em ý tứ một chút chứ!

Có công sẽ thưởng, có tội phải phạt, phạt hai đứa hôm nay ở lại dọn dẹp ka đêm.

– Chị…

– Có muốn phạt thêm không?

– Dạ không!

– Vậy làm đi, lần sau đừng để bị phạt nữa.

Cả hai phải tuân lệnh, khó chịu nhưng chịu thôi, vớ vẩn – mất việc – tèo luôn, có mà gặp cỏ mất.

– Chị này, đâu đến nỗi thế! _ nam phục vụ nói nhỏ.

– Rồi từ từ chú sẽ biết! _ chị cười nhẹ.

– Ak ah, chị định… haha em biết rồi nhá!

– Suỵt! Thôi làm việc đi, muốn cắt lương luôn hả?

– Dạ không, tuân lệnh sếp em đi làm liền. Hềhề



– Chậc, tại con nhỏ đáng ghét. Bô bô cái miệng mà không chừa, giờ thì hay rồi; dọn ka đêm – 2 đứa – hết quán, xong phim. _ cậu vừa dọn vừa lầm bầm.



– Tại cái thằng cha Bảo cả, khi không gây chuyện. Ahsssssssss khi không vướng mấy chuyện không đâu không ah, bực mình.



– Lát về đóng cửa nha hai đứa, bọn anh về trước đây!

– Vầng! _ cô ngán ngẩm.

– Chị về, hai đứa chịu khó làm hết công việc đi nhé!

– Em có cần anh giúp gì không? _ Johnny hỏi cô.

– Dạ không cần đâu, anh cũng mệt cả buổi rồi còn gì? Anh cứ về trước đi! Lẹ lên kẻo lỡ chuyến xe buýt cuối cùng thì cho anh guốc bộ về luôn giờ. Hì

– Ưhm… vậy tạm biệt em, anh về trước nhé!

– Vâng, bye anh.

– Vângggggg dạaaaaaa anhhhhhhhh emmmmm… ngọt gớm nhỉ? _ cậu cố kéo dài ra nhại lại cô.

– Thì sao? Anh ấy hơn tuổi tôi, chả lẽ tôi cứ ta mi ờm ah ừ hả hử chắc?

– Ohhhh vậy tôi hơn tuổi cô đây, sao không thấy cô lễ phép nhỉ?

– Nhìn lại mình đi nhóc! HứĐồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 18Người cuối cùng trong quán là Johnny cũng đã ra về. Giờ chỉ còn lại hai chiếc bóng trong quán cứ hết chạy chỗ này rồi lại bu chỗ kia,. Hai người cứ làm làm và chỉ biết làm, không ai nói với ai một câu. Đến khi mọi việc xong xuôi cũng là lúc hai người nhận ra mình đã mệt nhoài, hai người cùng ngồi phịch xuống sàn, tựa vào tường, thở không ra hơi.

– Ực… phù… cái số đúng là đen hết biết, ực… sao tôi cứ bị dính phải cậu vậy không biết?

Cậu nhìn cô 3s rồi không nói gì, còn sức đâu để cãi nhau chứ, bưng cốc nước sợ còn đổ nữa là.

– Cậu đi đâu vậy? _ thấy cậu đứng dậy, cô liền hỏi.

– Kiếm đồ ăn chứ làm gì, định để chết đói chắc?

– Ờm… cho tôi đi với.

– … tùy cô.

Hai người cùng vào bếp lục lọi kiếm gì đó để lót dạ.

– AAAAAAAAAAAAAAAAA _ cô la lên thất thanh.

Cậu vội chạy lại:

– Có chuyện gì vậy?

Cô vội núp sau lưng cậu, hai tay bấu chặt eo cậu.

– Nhện, trời ơi nhện, cậu bắt nó giùm tôi cái.

– Việc gì tôi phải bắt, nó dễ thương mà. _ nói thế nhưng cậu đang muốn bay lên ngọn cây ngồi vì sung sướng rồi đây.

– Tôi sợ nhện, làm ơn bắt nó giùm tôi!

– Không thích.

– Làm ơn đi mà, Bảo dễ thương! Tôi sắp đuối tim rồi đây. Áaaaaaa nó đang bò lại đây kìa. _ cô bấu chặt cậu hơn.

– ÁAA đau, thì thả tôi ra tôi mới bắt được chứ.

– Cô từ từ thả lỏng tay nhưng không giám buông ra, vẫn nép sau lưng cậu.

Cậu lấy chiếc dép đập nhện rồi cầm chân nó huơ huơ trước mặt cô.

– Xong rồi nek.

– Cô giật mình, ngã mạnh xuống đất, mặt tái mét, môi trắng bệt.

Cậu sợ quá, vứt nhện vào xọt rác rồi đỡ cô dậy.

– Cô không sao chứ?

– Đồ… đồ… hộc… ực…

– Tôi xin lỗi! Ai ngờ cô xợ đến mức đấy.

Đợi cô hoàn hồn, cậu nói:

– Ngồi đây, tôi tìm ít đồ ăn.

– Thôi.

– Sao?

– Tôi hết đói rồi, để lát tôi về nhà ăn cũng được.

– Về nhà? _ cậu bỉu môi. –Cô nấu sẵn rồi ah?

– Không! Ăn mì.

– Xì… vậy mà tôi tưởng, mà này đừng nói là từ hôm đó tới giờ cô toàn ăn mì nha?

– Không.

– Biết tự nấu rồi đấy? Có vẻ nội vào viện là cơ hội cho cô học hỏi thần bếp nhỉ? Vậy…

– Tôi ăn bánh mì với mì tôm. _ cô nói cắt ngang lời cậu.

– Hợ… _ cậu bó tay.

– Ah cả cơm hộp nữa. _ cô tiếp.

– Chịu cô rồi đấy! _ cậu thở dài. –Đi theo tôi. _ cậu giật tay cô kéo đi.

– Đi đâu?

– Đi ăn chứ đi đâu!

– Kệ tôi, liên quan gì đến cậu. Lát tôi tự ăn được.

– Sao không chứ?

– Cậu… cậu là gì của tôi nào? Mặc xác tôi đi.

– Là bạn không được sao? _ cậu buột miệng nói.

– Bạn? _ cô khựng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu.

– Ưmmmm… cô là bạn của bạn tôi, theo tính chất bắc cầu thì cô cũng là bạn tôi. OK??? _ biết mình nói hớ, cậu bào chữa.

– Đứng đây đợi tôi.

Cậu lấy xe đạp quay ra, đứng trước mặt cô:

– Lên.

– Tôi ak?

– Còn ai ở đây sao?

Cô bước ra phía sau, ngồi lên xe.

– Mà khoan! _ vừa leo lên cô lại nhảy xuống.

– Gì nữa? Sao cô nhiều chuyện vậy nhỉ?

– Sao tự nhiên cậu tốt với tôi quá vậy? Nói! Có ý đồ gì?

– Có ý gì cũng không tới lượt cô. Nhìn tướng cô ra đường sợ gió thổi mất không chừng, tôi đây có lòng tốt chở giùm mà không nhận thì thôi, đỡ mệt.

– Ờ… thì lên.

Cậu khẽ nhếch mép thành một đường cong hoàn chỉnh.

………………o……