XtGem Forum catalog
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326863

Bình chọn: 8.5.00/10/686 lượt.

đến đủ anh sẽ phổ biến một lần luôn.

Cô và Gia Linh đều nhìn anh rồi lại nhìn nhau…

– Còn ai nữa anh? Rõ ràng từ đầu tới giờ chỉ có ba chúng ta thôi mà.

– Sao tôi không được biết? _ Gia Linh chau mày.

– Các em yên tâm! Đều là người nhà cả thôi, mọi người cũng đã làm quen từ lâu lắm rồi. Đừng lo!

– Nhưng là ai? _ cô.

– Kiên nhẫn chờ thêm một chút đi, cũng sắp tới giờ hẹn rồi đó.

– Giờ này còn chưa đến thì giờ nào nữa mới là giờ hẹn? _ Gia Linh cau có.

– Cứ bình tĩnh, họ sẽ đến đúng giờ mà. _ Thiên Tuấn.

– Rốt cuộc là tôi phải đợi trong bao lâu nữa? _ Gia Linh tức giận.

– … _ Thiên Tuấn không nói gì…

Cả ba chỉ im lặng chờ đợi…

Bỗng Thiên Tuấn giỡ nắm tay lên trong sự khó hiểu của cả cô và Gia Linh… Anh bật ngón trỏ (1)…ngón giữa (2)…và ngón áp út (3)…

“Cốc cốc cốc”

– Anh đã nói là họ sẽ đến đúng giờ mà. _ anh nở nụ cười. – Gia Linh! _ anh gọi.

Gia Linh đang khoanh tay trước ngực, thở ra “khói”.

– Nói!

– Mở cửa giúp anh nhé!

– Để em! _ cô đứng dậy.

Cô vừa đứng dậy thì Gia Linh thả tay xuống, thở hắt ra một tiếng rồi cũng mở cửa.

“Cạch”

Gia Linh như bất động

– Có cần ngạc nhiên thế không cô em? _ người đó đâm chọt.

*Giọng nói đó…* _ cô ngờ ngợ.

– Sao, không định cho anh đứng cửa đó chứ? _ người đó tiếp.

Gia Linh bỏ cửa đó rồi quay về chiếc ghế của mình.

– Tôi không đến muộn đó chứ? _ người đó đóng cửa rồi ngồi xuống trước cô và Thiên Tuấn.

– Không đâu, rất đúng giờ. _ Thiên Tuấn cười.

– Ruồi vệ sinh sạch sẽ miệng em rồi đó Na bé nhỏ. Anh biết anh đẹp trai lại cuốn hút rồi, em không cần nhìn anh ngưỡng mộ vậy đâu.

– Sao… Anh hai! _ cô quay sang Thiên Tuấn.

– Hửm?

– Chuyện này là sao? Sao lại có tên đại tiểu Phong này ở đây?

– Cũng như em thôi mà, chúng ta đang chung một thuyền đó. _ hắn trả lời.

– Hứ, ai thèm chung thuyền với anh.

– Nhưng anh rất được việc đó nhé. Không có anh là một thiệt thòi rất lớn cho con thuyền này đó nghe.

– Hứ

– Không tin sao?

– …

– Em hỏi anh trai yêu quý của em sẽ biết kìa.

– Anh…

– Thôi nào! Chúng ta đến đây để bàn công việc chứ đâu phải để gây xích mích. Chỉ khi nào mọi người xem nhau là bạn thì mới có thể phối hợp ăn ý với nhau mà thôi. Mọi người hiểu ý tôi chứ? _ Thiên Tuấn nói.

– Tôi rất sẵn lòng. _ hắn nhún vai.

Anh nhìn sang Gia Linh

– Bình thường thôi.

Anh nhìn sang cô

– …

– Sao nào em gái?

– … Em biết mình phải làm gì rồi.

– Tốt lắm! Vậy là không còn chuyện gì nữa, chúng ta bắt đầu nhé.

…………

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 73

___ o + ▬ + o ___

“NGÀY ĐỊNH MỆNH”

Cuối cùng thì cái ngày này cũng tới-ngày “ĐỊNH MỆNH”……………….

– Em xong chưa Na? _ Thiên Tuấn gọi cô.

– Dạ! Em ra liền.

…………ooO

– Em xong rồi đây. _ cô ra trình diện.

– Hítttt hààà… _ Thiên Tuấn đặt hai tay lên vai cô.

Cô nhìn anh mình, chờ anh nói gì đó

– Bé Na này!

– Em nghe!

– Chỉ cần hết ngày hôm nay thôi, chúng ta sẽ được tự do thật sự.

– …

– Nhưng anh không chắc về kết quả em à… Có thể chúng ta sẽ tìm được ba mẹ, có được câu trả lời cho những việc trước đây mà Quốc cho là “mối thù”. Chúng ta sẽ lấy lại được sự trong sạch cho ba mẹ, sẽ giải quyết được mọi hiềm khích, và sẽ trả lại cho Quốc, cả Phong và những người khác những gì thuộc về họ. Cũng có thể…

Thiên Tuấn định nói tiếp nhưng cô bịt miệng anh lại.

– Nhất định chúng ta sẽ làm được!!!

Anh nở nụ cười dịu dàng

– Nhất định!

– Mình đi thôi anh.

– Uhm.

– Khoan đã! _ Trâm Anh.

– … Ưmmm em ra xe trước. _ cô biết ý.

– Uhm, em đợi anh chút nhé.

………..ooO

– Anh sẽ trở về chứ? _ Trâm Anh hỏi nhưng không nhìn anh.

– Em muốn anh nói thật hay…

– Anh biết em muốn gì mà.

– … Anh không biết nữa.

– Anh nhất định phải trở về! Khi nào anh về, em sẽ nói với anh một chuyện.

– Phải là lúc đó sao em?

– Vậy nên anh nhất định phải trở về, lúc đó em sẽ nói với anh.

– Nhưng Trâm Anh à!… Anh sợ…

Trâm Anh đặt vội một nụ hôn lên môi anh……

– Em tin anh! Anh sẽ làm được mà. _ nói rồi chị ôm chầm lấy anh…

Vuốt nhẹ mái tóc chị, anh ngửi mùi hương trên tóc thật kĩ…

*Anh sẽ mãi nhớ mùi hương này-người con gái anh thương!* _ Thiên Tuấn nhắm mắt lại.

– Anh đi em nhé!

Trâm Anh càng xiết chặt tay hơn…

– Hức… _ chị bật khóc.

– Em thế này sao anh đi!?

– Em không muốn xa anh đâu. Hay… hức… anh cho em theo với.

– Không được. Em phải ở nhà giúp anh chăm sóc nội nữa chứ, nội đang bệnh mà.

– Em nhờ ngoại được mà.

– Nhưng…

– Anh bảo em ở nhà ngồi không đợi anh trong khi anh đang bước vào chốn nguy hiểm sao?

– …Trâm Anh! Nghe anh nói nè em. Em hãy ở nhà và yên tâm đợi anh về. Anh hứa sẽ trở về với em! Anh còn muốn nghe em nói với anh chuyện bí mật của em nữa mà. _ Thiên Tuấn đưa tay lau nước mắt cho chị.

Trâm Anh nắm lấy tay anh…

– Anh hứa rồi nhé!?

– Anh hứa!!!

– Em đợi anh!

– … Na đang đợi anh.

– Anh đi đi.

– … Anh đi nhé.

– … _ Trâm Anh không còn bật lên tiếng nấc nữa, nhưng