
nhìn có vẻ rất đau nhưng chỉ Thiên Tuấn mới biết được nó có đau hay không. Đau, đau lắm, nhưng là vết lòng của anh đau kia. Đòn roi của nội không còn được như xưa nữa, nó đã giảm đi nhiều rồi. Như vậy đồng nghĩa với việc sức khỏe nội đã sa sút so với khi xưa rất nhiều, đến tuổi này mà anh chưa làm được gì cho nội, chưa để nội vui, thanh thản được ngày nào, anh tự trách mình nhiều lắm.
– Con xin lỗi nội! _ anh cúi đầu trước nội.
– Anh đã đi đâu suốt thời gian qua? _ nội hỏi.
– Con xin lỗi!
– Xin lỗi cái mà xin lỗi, anh không muốn trả lời thì cứ nói là không muốn, việc gì phải nói đi nói lại câu nói đó.
– Con xin lỗi!
– Hừ… _ nội bực mình, không thể nói được anh.
– Nội bớt nóng để ảnh hưởng đến sức khỏe! _ anh nói.
– Cảm ơn anh, gớm, tốt quá… hức… Tôi dẫu có bị ảnh hưởng gì thì đâu còn đứng đây mà gặp được thằng cháu bất hiếu này. Huhuhu… _ nội bỗng thút thít như một đứa con nít.
– Nội! Con hứa sẽ không xa nội nữa! _ Thiên Tuấn đến trước nội.
– Huhuhu… _ nội ôm Thiên Tuấn vào lòng.
Nội xúc động nên khóc huhu như một đứa trẻ. Có lẽ ai đó nói đúng, khi sinh ra ta là một đứa trẻ và khi già đi ta vẫn là một đứa trẻ.
……ooO
Bữa cơm đậm chất, đúng nghĩa gia đình thật vui vẻ. Tất cả đều cười tít, huyên thuyên chuyện đã qua, ôn lại những kỉ niệm của một thời đáng nhớ…
___o0o___
Hoàng hôn với chút màu nắng còn vương lại…
Biệt thự Hoàng Gia,
– Bảnh dữ nhỉ. _ Gia Huy đang ngồi ở ghế phòng khách, cầm tách trà uống thì cậu đã chuẩn bị xong và xuống.
– Em anh lúc nào chả vậy. _ cậu vuốt lại tóc mái “làm điệu” cho Gia Huy thấy.
– Thưa cậu, cô Yuu đã chuẩn bị xong rồi ạ! _ một chị giúp việc nói.
– Cảm ơn chị, chị đưa Yuu ra đây giúp tôi. _ cậu trả lời.
– Vâng.
Cậu nhìn qua Gia Huy, nhếch môi cười nhẹ rồi nhìn về phía cầu thang, nơi có Yuu sắp xuất hiện.
1giây… vài giây…
Một cô bé ra dáng rất tiểu thư đài cát xuất hiện trước hai người. Yuu trong bộ váy hồng phấn mềm mại, lôi cuốn mà cô bé thích làm hai anh em không nhận ra là con bé.
Để chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay, Yuu phải học cả tuần nay về cách đi đứng, ăn uống, ứng xử với mọi người từ anh quản gia của nhà họ Hoàng này. Đến bây giờ cô bé có lẽ đã rất tự tin về khả năng của mình.
Yuu từng bước bước xuống bậc thang để xuống được chỗ cậu, những bước đi chắc chắn, tự tin được cô bé thể hiện rất tốt……
– Yuu! _ cậu vội chạy lại.
Còn mỗi nấc thang cuối cùng nhưng Yuu không may đã lỡ hụt gót chân nên loạng choạng té, trong bộ váy dài này Yuu càng bất lực trong việc giữ thăng bằng lại cho mình hơn.
– Em không sao chứ? _ cũng may cậu đứng gần chân cầu thang nên kịp chạy lại đỡ Yuu.
Khuôn mặt cô bé tái đi, hoảng hốt.
– Không sao rồi. _ cậu cười dịu dàng, giúp Yuu đứng vững lại.
Yuu có vẻ ngại nên cứ cúi mặt, e lệ, không giám nhìn lên.
– Trông em xinh lắm! Anh không nhận ra luôn đó. _ cậu khẽ nói vào tai Yuu.
Điều ấy làm trái tim bé nhỏ của con bé như nhảy múa, mặt Yuu đỏ lên đến tận tai, Yuu khẽ mỉm cười.
Cậu đưa tay ra để Yuu khoác vào tay mình.
– Bọn em đi trước nhé. _ cậu nói với Gia Huy.
– Khoan đã.
– ???
– Anh có thể mời một vị khách đặc biệt nữa chứ?
– … Tùy anh. Em đã nói giao quyền mời khách lại nhờ anh giúp rồi mà. Em đi.
Nhìn cậu với Yuu ra khỏi cửa, Gia Huy uống nốt tách trà và cũng đứng dậy.
chishikarin_360
p/s: Chishi chào cả nhà nửa buổi tối! ^^
Chishi xin lỗi vì hôm nay chỉ có một chương đến các bạn!!!
Tuần nay Chishi bị đau mắt đỏ nên không ngồi viết được nhiều, cộng với việc trục trặc kĩ thuật do chương trình word của máy Chishi bị lỗi nên cứ bị đứng và không viết được. Chishi hy vọng cả nhà sẽ hiểu giúp Chishi!!!
Cảm ơn cả nhà!
Chúc cả nhà buổi tối vui!
Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 62 + 63
Chương 62:
Nhà nội…
“Xịch” _ một chiếc xế hộp đỗ xịch trước cổng nhà nội.
Bước xuống xe, Gia Huy đến trước cửa, nhìn vào trong nhà…
Anh không biết mình tự ý làm thế có nên không nữa, anh sợ mình phạm lỗi không đáng có.
Đút tay vào túi lấy ra chiếc điện thoại và bấm gọi đi.
……
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”
Điện thoại của cô đổ chuông…
– “Alo”
– …
– “Alo, anh Huy ạ?”
Định cúp máy nhưng giọng cô lại vang lên lần hai.
– Uhm, anh đây.
– “Anh gọi em có việc gì không ạ?”
– Không, à có.
– “Việc gì vậy anh?”
– Giờ em không bận gì chứ?
– “Dạ hiện tại thì là vậy.”
– Đi đây với anh một lát.
– “Đi đâu ạ?”
– Anh đang đứng trước cửa nhà em, chuẩn bị rồi ra nhanh nha! Anh đợi.
…
“Tút tút tút”
Vừa nói xong Gia Huy đã vội cúp máy không để cô kịp nói lời nào. Cô có cảm giác hơi kì lạ trước biểu hiện của Gia Huy vừa xong. *Có chuyện gì chăng?*
……ooO
10 phút sau…
“Két kẹt” _ cô mở cửa.
– Anh chờ em có lâu không ạ?
Đúng là không thể thay đổi con người này. Đã qua bao lần “sửa chữa, tân trang” mà rồi cũng vẫn hoàn lại như xưa. Chiếc quần jean bụi bặm, chiếc áo thun với chiếc áo khoác jean ngoài cũng bụi bặm nốt.
Nhìn cô, Gi