
uôi.
Lòng anh khát khao sẻ chia buồn vui cùng em.
…Cảm xúc dồn nén trong cậu đã chuẩn bị sẵn sàng nở hoa… Cậu nhắm mắt, lấy hơi thật vững chắc cho đoạn điệp khúc, cho nỗi lòng mình được giải tỏa…
Vì nếu em cần một bờ vai êm.
Nếu em cần những phút bình yên.
Anh sẽ đến ngồi kề bên em.
Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan.
Dẫu phong ba anh sẽ đến với em.
Cho dù không làm em cười.
Anh sẽ đến để được khóc cùng em.
Vì khi em cười nụ cười long lanh.
Con tim anh hạnh phúc rạng ngời.
Anh sẽ đến như bao lần.
Để mình cùng tựa vào vai nhau… (Bản tình ca đầu tiên-Duy Khoa)
Cậu dồn hết tình cảm của mình vào bài hát cho đến tận nốt cuối cùng…
“Rào rào rào rào…”
Tất cả đều gật gù, phần ngưỡng mộ phần ghanh tỵ…
– Cậu hiểu những gì tớ muốn nói mà đúng không?
– …
– Nếu cậu đồng ý… hãy lên đây cùng tớ!… Được không?
– …
Tất cả lại xôn xao, họ nhìn quanh, tò mò và đợi chờ cô gái ấy, hay đúng hơn là họ đang chờ xem cô gái kia là tiểu thư của nhà nào.
– Lên đi! _ một người trong số đám đông nói lớn.
– Lên đi! Lên đi! Lên đi!… _ tất cả cùng đồng thanh hô và cùng tiếng vỗ tay theo nhịp để hưởng ứng.
…
– Em quyết định đi! _ Gia Huy mỉm cười nhìn cô.
– … Em lên đó được chứ?
– _ Gia Huy bật cười. – Ngốc quá, em cứ đi khi con tim em dẫn lối!
– …
Cô nhìn lên sân khấu-nơi có ánh mắt cậu đang chân thành đợi chờ…
Chishikarin_360
Chương 63:
Tất cả mọi người vẫn đang reo hò, cỗ vũ và mong đợi cô gái ấy xuất hiện…
Bỗng… tất cả đều rơi vào im lặng…
Một cô gái nhỏ xuất hiện dưới chân sân khấu, ánh mắt cậu nhìn cô gái ấy đã nói rõ nhất người đó là ai.
Tất cả im lặng là vì họ muốn theo dõi tiếp câu chuyện tình yêu kia, hay đang ngạc nhiên đến độ không nói được gì vì hình tượng cô gái nhỏ ấy không như họ tưởng?
Cô nắm chặt dây cặp mình đang đeo, hít thở một hơi thật sâu, bước lên sân khấu. Đôi dày nhẹ tênh thường ngày cô vẫn yêu quý sao bây giờ bỗng trở nên nặng trịch thế này? Nó như đang níu chân cô lại…
Cậu thì vui khỏi phải nói, thấy cô xuất hiện là trái tim cậu như nhảy vũ điệu chachacha rồi. Cậu phải cố kìm nén hết sức, nếu không chắc đã chạy lại, bế cô và quay vài vòng “trên không” mất rồi.
Cô đã đến đứng trước mặt cậu…
– Cảm ơn cậu! _ cậu khẽ nói.
– Vì điều gì?
– Tất cả.
– …
– Và cảm ơn cậu… vì đã lên đây!
– …
Hai người nhìn nhau hồi lâu như để cảm nhận cái “chất” đang có trong mắt nhau vậy.
Trong khi ấy, từ một góc nhỏ, một đôi vai đang run lên bần bật, môi mím chặt, có lẽ đang giận lên đến run rẩy…
Anh trợ lý từ phía cánh gà đi ra, đưa cho cậu thứ gì đó như vô hình mà không ai đứng dưới có thể thấy được. Thì ra là một sợi chỉ màu đỏ, nhưng chỉ là một đầu thôi, còn đầu kia của sợi chỉ ở đâu thì không rõ. Cô không hiểu cậu định làm gì, những con người đang ngơ ngác kia lại càng không hiểu gì.
– Cậu có biết cậu hư lắm không? _ cậu làm mặt giận.
– … _ cô ngơ ngác, hơi chau mày.
– Toàn bỏ tớ đi một mình thôi, định đánh quả lẻ hở? Từ giờ để xem cậu có còn bỏ rơi tớ được nữa không. Tớ sẽ cột chặt cậu thế này nè. _ cậu vừa nói vừa buộc sợi chỉ vào một ngón tay của cô. Vừa dứt câu nói cũng là lúc cậu buộc xong, cậu giơ tay cô vừa được cậu buộc sợi chỉ lên cho cô xem như để nhắc nhở.
– …
– Cậu nhắm mắt lại được không? _ cậu hỏi cô.
– Hở? _ cô giật mình nhẹ.
Không biết cậu định làm gì đây…
– Ưhm. _ cô đành làm theo lời cậu.
Cậu mỉm cười, nụ cười không biết biểu tượng cho điều gì nữa…
Ánh đèn trên sân khấu bỗng tắt, một lần nữa tất cả lại chìm vào bóng tối. Nhưng nhanh chóng, ở một góc bên kia (đối diện) sân khấu xuất hiện một luồng ánh sáng. Bấy giờ thì tất cả mới nhận ra ý định của cậu là gì? Ánh sáng đó bắt đầu di chuyển về phía sân khấu… Tất cả đều hướng theo đó… và… nó dừng lại khi vật ấy đã chạm vào tay cô. Đúng lúc vật ấy chạm tay cô thì đèn điện khoảng sân khấu đều được bật lên sáng trưng.
Cô giật thảy mình, vội mở mắt ra nhìn… ôi… người cô nóng ran, cổ họng cứng lại, đôi mắt hoe hoe đỏ, toàn thân bất động…
Đầu kia của sợi chỉ ấy là để dành cho chiếc nhẫn này đến với cô đây…
Cô phải cố gắng lắm mới có thể nhúc nhích cổ mình quay sang nhìn cậu.
Cậu nở nụ cười dịu dàng tỏa nắng nhìn cô âu yếm…
– Cậu nhận nó nhé!? _ cậu hỏi.
Cô nhìn cậu… rồi nhìn chiếc nhẫn đang trong ngón tay mình. Cô sờ lên mặt nhẫn có một viên đá nhỏ, với những họa tiết nhỏ giản dị nhưng được trạm trổ hết sức tinh tế.
Mọi người và nhất là cậu đang rất hồi hộp đợi câu trả lời của cô, nhưng cô chỉ im lặng nhìn chiếc nhẫn và không nói gì… một hồi lâu.
– Cậu nhận nó nhé! _ cậu hỏi lại.
Cô tháo chiếc nhẫn ra, cầm trên tay lật qua lật lại xem thử. Cô liếc mắt qua cậu…
Ánh mắt ấy lập tức làm cậu lạnh ót. Mới chỉ vài giây thôi sao ánh mắt ấy có thể thay đổi một cách nhanh chóng đến vậy? Cô nhìn cậu như nhìn một người xa lạ, nét mặt không còn biểu cảm-lạnh tanh.
Cô thở mạnh một cái, cầm chiếc nhẫn n