Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327674

Bình chọn: 8.00/10/767 lượt.

Hức…

Thiên Tuấn nhìn chị khóc mà không cầm nổi lòng mình.

Anh cầm cổ áo sơ mi mình đang mặc giật mạnh ra làm những cúc áo đứt chỉ, văng hết ra, để lộ bên ngực trái mình đang có một vết thương còn băng trắng.

Trâm Anh đang ấm ức bỗng trở nên hoảng hốt, chị nhìn anh rồi nhìn xuống vết băng trắng, chị nuốt khan, đưa tay lên che miệng.

– Vì nó nên anh đã làm em buồn,, em hãy xử tội nó đi! _ ý Thiên Tuấn nói đến vết thương trên ngực anh, tại nó mà anh đã làm Trâm Anh rơi lệ.

Trâm Anh từng bước nặng nề bước gần lại trước Thiên Tuấn.

“Thịch thịch thịch” _ chị đánh vào gần vết thương đang băng trắng của anh.

Đau nhưng với anh thì cơn đau ấy chỉ bình thường thôi. Huống chi, đó là những cái đánh yêu thì sao anh thấy đau được.

– Anh… đồ ác độc… hức… đồ tàn nhẫn… đồ tồi… hức hức… đồ khốn! _ mỗi lần mắng là Trâm Anh lại “trao” Thiên Tuấn một cái “thịch” vào ngực anh.

Vẫn cố chịu, anh không hề lên tiếng hay nhăn mặt lấy một lần.

– Đồ ngốc! Hức hức… _ Trâm Anh đẩy anh ra.

– Ngốc vì yêu ai kia đó? Cô bé ạ!

– Hức hức… _ Trâm Anh bật khóc lớn, chạy lại ôm chặt lấy cổ anh.

Một đường cong hoàn mĩ lộ ra trên môi Thiên Tuấn.

– Ui ya… _ Thiên Tuấn khẽ rên nhẹ.

– Thiên Tuấn! anh sao vậy? Ực… anh không sao chứ? Tại em phải không? _ Trâm Anh quýnh lên.

– Anh… khụkhụ… _ Thiên Tuấn hơi khom lưng xuống tay khoác vai Trâm Anh để chị đỡ mình.

– Anh đau lắm không? Em… em xin lỗi! _ Trâm Anh nói xót xa, đưa tay lên xoa xoa, vuốt vuốt chỗ vết thương của anh.

– Anh đau lắm!

– Chỗ nào?… Đây à? _ Trâm Anh lo lắng.

Gật gật

Trâm Anh hết xoa xoa rồi lại vuốt vuốt làm Thiên Tuấn… “sướng tê rân rân”.

– Để em đưa anh vào nhà nghỉ nha.

Gật gật

Thiên Tuấn nhìn sang Quốc, nháy mắt tinh nghịch với anh. Quốc bật cười, lắc đầu chịu thua anh bạn láu cá của mình.

………ooO

– Anh… anh hai, sao trông anh te tua tàn tạ thế kia? _ cô ngạc nhiên trước bộ dạng anh mình. –Cúc áo đâu? Anh ăn mặc gì kì vậy? đừng nói với em đang đang muốn tạo mốt đó nghen!

Cô nhìn sang Quốc, thấy anh đang mỉm cười, cô lái theo.

– Á à, mới gặp nhau có năm mười phút thôi mà chị hai đã khiến anh hai em thế kia rồi. Chậc chậc, xítttt nếu lỡ hơn cái năm mười phút ấy thì còn chuyện gì có thể xảy ra ta??? _ cô vuốt cằm.

– Cái con bé này. _ Trâm Anh đỏ mặt, liếc xéo cô một cái.

– Háhá _ cô đắc trí.

– Khụ khụ… chuyện gì? Chuyện gì mà cười mãn nguyện vậy? _ đúng lúc ấy nội từ trên lầu bước xuống.

– Nội! _ vừa thấy nội cô liền bặm miệng, thu điệu cười lại.

Mặt ai cũng có vẻ nghiêm trọng nhìn nội.

– Sao vậy? Đang vui mà,… hay nội đến không đúng lúc?

Tất cả đều lắc đầu lia lịa.

– Ơ Quốc, mới tới à con?

– Dạ dạ, vâng thưa nội.

– Con làm gì mà như gà mắc tóc vậy? mặt đỏ hết rồi kìa.

– Dạ… _ Quốc đưa tay lên sờ má mình thử xem có nóng xíu nào không.

– Nội đùa đó.

Câu nói này của nội mới đích thực làm Quốc phải ngượng. Mặt anh như trái gấc chín đỏ mọng rồi.

Thiên Tuấn ngồi ở ghế phía sau Quốc nên được tấm lưng của anh che hết, và nội thì chưa thể nhận ra sự có mặt của cháu mình.

– Thôi, thân già xù xì này không phiền mấy thân non mơn mởn kia nữa, tui đi hen. _ nội chắp tay sau lưng toan bước đi.

1 giây… 5 giây…

– Con thưa nội!

– Ta biết mà, mơn mởn nhưng sao thiếu được… _ nội nghe có người nhắc mình liền quay hồ hởi quay lại, nhưng gương mặt mà nội không giám tưởng tưởng ra để gặp lại bây giờ lại đang đứng trước mặt mình. Nụ cười trên môi nội vụt tắt …

– Thằng cháu bất hiếu xin lỗi nội! Nó về rồi đây nội ơi!

– … _ Nội không thốt nên lời

Tay nội không còn chắp sau lưng mà buông ra như để lấy đó làm thăng bằng để có thể đứng vững…

Mắt nội hoe hoe, quay phắt lưng về phía Thiên Tuấn, nội bỏ đi.

– … _ Thiên Tuấn định chạy theo nhưng được Quốc kéo tay anh cản lại.

Quốc lắc đầu, ý nói không nên cố gượng.

Thiên Tuấn cũng đành thôi.

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 61

Đang tự trách mình vì làm nội giận thì nội quay lại, nhưng không một mình, trên tay còn mang theo một cây chổi lông gà, mặt đằng đằng sát khí.

– Nội! _ cô vội chạy ra đứng dang tay chắn cho Thiên Tuấn. – Con xin nội!

– Tránh! _ nội gằn lên.

– Con xin nội mà nội! Nội tha cho anh Tuấn đi nội!

– Ta nói có tránh không thì bảo? Muốn ăn roi của ta phải không? _ nội quát cô.

– Em tránh ra đi! _ Thiên Tuấn nói nhẹ.

– Nhưng mà…

– Tránh! _ anh nói chắc nịch, lạnh thấu xương.

Cô lưỡng lự nhưng rồi cũng hạ tay xuống, né qua một bên.

Thiên Tuấn cúi xuống, xắn gấu quần lên cao để lộ bắp chân ra rồi đứng khoanh tay lại…

“ĐÉT”

Cô né ra, Thiên Tuấn chuẩn bị tư thế chịu phạt xong thì nội bước tới, dơ cao cây chổi và dùng hết sức đánh vào chân Thiên Tuấn.

“Đét… đét… đét… …”

Từng nhát roi của nội giáng xuống, cả cô, Trâm Anh và Quốc đều không giám nhìn; Thiên Tuấn vẫn nín thinh, anh không có chút phản ứng dù chỉ là một cái mấm môi nhẹ.

– Đồ bất hiếu.

“Đét”

– Thằng ôn thần.

“Đét”

– Còn giám vác mặt về gặp ta à.

“Đét”

– Hộc hộc… bất hiếu.

“… đét”

Nội mệt quá nên không thể dơ roi lên được nữa, đòn roi của nội


Polaroid