
n cơm luôn với ngoại rồi, còn hai chị em mình thôi, em xuống ăn luôn đi.
– Tuân lệnh chị hai! _ cô đưa tay lên trán, nghiêm giọng nói.
– Em thật là…
– Đi nào, em đói lắm rồi nè. _ cô đẩy vai Trâm Anh đi.
– Rồi, từ từ hông lỡ lọt chân té thang là hai chị em mình ăn trầu phê luôn giờ.
– Hihi, vậy em sẽ làm siêu nhân để đỡ chị. _ cô bắt trước, làm động tác một tay giơ lên trời, một tay đưa ngang hông như siêu nhân biến hình.
– Em với chị cùng té mà em còn kịp biến hình nữa hở?
– Hềhề. _ cô gãi đầu.
___o0o___
Bệnh viện…
“Cạch”
…
– Cậu cứ nằm đi, không cần ngồi dậy đâu. _ Quốc vào thăm Tuấn.
Nói vậy nhưng anh vẫn cố ngồi dậy. Quốc đành rút chiếc gối, kê vào lưng để Tuấn ngồi dựa vào thành giường.
– Cậu thấy sao? _ Quốc hỏi.
– Chưa chết.
– Her, vẫn không bỏ được cái thói nói đó.
– …
– Sao biết tôi ở đây?
– Tay trong, cậu tin không?
– Lại giở giọng với tôi.
– Cậu có biết mình được gặp lại tôi là nhờ ai không?
– … Uhm! Biết.
– Uhm! _ Quốc kéo ghế ngồi. – Bé Na nói rồi à?
– Không.
– …
– Đại Phong.
– … Cậu còn gọi cậu ta bằng tên đó à? Không sợ cậu ta xử gọn cậu sao?
– … Giúp tôi.
– Việc gì?
– …
……..oO
Sân thượng bệnh viện…
Việc Thiên Tuấn nhờ Quốc là đưa anh lên chỗ cao nhất có thể, cho anh ngắm nhìn lại thành phố.
Vì còn yếu nên anh phải nhờ đến trợ thủ đắc lực là chiếc xe lăn kia, bức bối, khó chịu nhưng đành vậy.
– Cậu định sẽ thế nào? _ Quốc hỏi.
– … Chẳng thế nào cả.
– Cậu gặp lại bé Na rồi, không lẽ cậu định hành hạ cô bé phải dày vò thêm lần nữa?
– … Tôi có thể hỏi cậu không? _ Thiên Tuấn bỏ qua câu hỏi của Quốc và đặt ra cho anh một câu hỏi khác.
– Gì?
– Tại sao tốt với chúng tôi vậy?
– … Tôi cũng đang tự hỏi mình câu hỏi đó.
– Cậu còn muốn tìm ra một sự thật không?
– Sao cậu hỏi vậy?
– Trả lời đi!
– … Tôi muốn biết nó, nhưng không muốn đi tìm nó.
– Nản rồi sao?
– Không.
– …
– Tôi đã tìm ra một chân lí cho mình.
– Nếu tôi nói… Tôi muốn tìm ra nó thì sao?
Quốc giật mình bởi câu nói của Tuấn, anh quay sang nhìn chằm chặm vào Tuấn.
– Ngạc nhiên lắm à?
Tuấn hỏi, Quốc nhìn Tuấn thở dài một hơi và quay về hướng thành phố.
– Đừng vì tôi mà làm những chuyện ngu ngốc.
– Tôi làm đâu phải vì cậu.
– …
– Tôi cũng muốn biết một sự thật, tôi cũng muốn thử chứng minh và có chút gì đó gọi là hy vọng xem sao. Tôi hỏi cậu chỉ để biết cậu có muốn tham gia không thôi, dù có hay không có cậu, tôi vẫn làm.
– Cậu sẽ hối hận sớm thôi.
– Cậu đã thấy tôi làm gì mà sợ hối hận chưa?
– Cậu điên mất rồi.
– Tôi đang muốn thử điên một lần.
– Her _ Quốc cười khảy. – Vậy hãy điên theo cách của cậu. _ Quốc nói rồi bỏ đi.
– Khoan đã!
– …
Quốc cố tình phớt lờ Tuấn và vẫn đi, đợi Tuấn gọi mình lần nữa.
Nhưng Tuấn không những không gọi thêm mà còn ung dung, đan hai tay vào nhau, nhìn ra thành phố, hít thở không khí trong lành.
…
– Tôi biết cậu sẽ quay lại mà. _ Tuấn cười mỉm chi, khiến Quốc thấy ghét mà không thể ghét được.
Định bỏ đi hẳn, muốn mặc xác thằng bạn, nhưng Quốc không thể làm theo những gì mình muốn được.
– Đừng đắc trí, tôi chỉ sợ bé Na trách tôi thôi. _ vừa dứt câu anh đã quay xe Tuấn rồi đẩy đi với tốc độ nhanh nhất có thể.
– Sợ gì?
– Mất công để cậu trên này lỡ có gì xảy ra thì…
– Thì cái giề? Cậu đưa tôi lên thì phải đưa tôi xuống chứ gì nữa, đó là lẽ dĩ nhiên. Mà cậu nhìn đi, tôi cưỡi con “ngựa lăn” thế này thì xuống thế nào? _ mặt Tuấn kên kên nhìn Quốc làm anh càng thấy “ghét”.
Quốc chỉ biết lắc đầu cho thằng bạn anh. Trên môi anh đang hé một nụ cười nhỏ, nó thật đẹp.
……ooO
– Khoan đã! _ Quốc định đẩy Tuấn vào phòng thì anh ngăn lại.
– Còn muốn đi đâu nữa hả ông bác?
Tuấn nhìn Quốc rồi nhìn sang phòng bên. Thế là đủ để Quốc hiểu ra Tuấn muốn gì.
“Cốc cốc” _ Quốc gõ cửa.
Nhưng đợi giây lát mà không thấy ai mở cửa, anh gõ tiếp lần hai.
“Cốc cốc”
… Vẫn không có ai mở cửa.
“Cạch” _ Quốc thử mở cửa, không ngờ lại không khóa, anh đẩy Tuấn vào bên cạnh giường Gia Linh.
– Tôi ra ngoài có việc, khi nào cần thì ới tui. _ Quốc hiểu chuyện nên ra ngoài, dành lại không gian riêng cho Thiên Tuấn được nói những gì anh muốn với Gia Linh.
“Cạch” _ Quốc đã ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn lại Thiên Tuấn và Gia Linh.
Thiên Tuấn tựa vào ghế, đan hai tay vào nhau và nhìn Gia Linh.
– Cô bé ngủ hơi lâu rồi đó. Em mê ngủ thế thì ai làm “cộng tác viên” với anh?
– …
– Chiến dịch mới sắp lên nữa rồi, em mau tỉnh còn bồi dưỡng mà tham gia làm đôi cánh cho anh.
– …
– Gia Tuệ rất lo lắng cho em, đừng lạnh lùng với con bé khiến nó tổn thương hơn!
– …
– …
Gia Linh chắc chắn nghe và hiểu những gì anh nói. Bằng chứng là dấu hiệu sống đã “nảy mầm” trong cô. Như những người khác, Gia Linh đánh dấu sự trở lại của mình bằng ngón tay đang cục cựa kia… môi cô bé hé mở, thều thào điều gì đó không ai nghe rõ. Anh bất tiện vì đang phải ngồi xe lăn nhưng đã dùng hết sức lực của mình, vịn vào thành giường để đứng dậy. Thiên Tuân phải ghé lại, lắ