
sẵn đòn chỉ còn đợi câu này của Quốc.
…
Kết quả thì có lẽ ai cũng đoán được… với trình độ “lành nghề” của Thiên Tuấn sao Quốc có thể thắng được.
– Cậu đã mãn nguyện rồi chứ? _ Tuấn.
– Hơ… _ Quốc cười nhạt. – Phong độ vẫn như xưa nhỉ, level hình như có tăng chút thì phải?
– Tôi đi được rồi chứ? _ nói xong anh đút tay vào túi bỏ đi.
…
– Nhất định tôi sẽ làm cho cậu phải tự nói ra! _ Quốc gằn lên.
chishikarin_360
Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 40
Buổi sáng tại biệt thự Hoàng Gia…
Cậu lưỡng lự đứng trước cửa phòng nội cậu, không biết có nên vào hay không cứ đưa tay định mở rồi lại thôi.
– Trong đó có ma hay sao mà sợ vậy? _ Gia Huy.
– Anh hai.
– Vào đi chứ, chả lẽ em định tránh mặt nội cả đời sao?
– …
“Cạch” _ Gia Huy mở cửa.
– Vào đi. _ anh để cậu vào trước rồi mình bước vào sau và đóng cửa lại.
– Nội đỡ hơn chưa anh?
– Uhm, đỡ rồi. _ Gia Huy kéo chăn lên giúp nội.
– …
– Nội! _ cậu kêu tên rồi vội chạy lại đỡ bà. – Nội nằm nghỉ đi ngồi dậy chi?
Cậu nói nhưng nội vẫn muốn ngồi dậy.
– Em đỡ nội dậy đi! _ Gia Huy nói.
– Hai đứa ngồi xuống đi nội có chuyện muốn nói.
Cả hai cùng ngồi xuống hai chiếc ghế cạnh hai bên giường chờ bà nói.
– Cả hai đứa đều đã đến tuổi có thể tự lập rồi, ta không có quyền can thiệp vào cuộc đời của các con quá sâu. Mà ta thì có lẽ cũng còn chẳng mấy ngày nữa…
– Nội! Nội đừng nói bi quan vậy. _ cậu gắt.
– Gia Bảo nói phải đó nội, bây giờ nội chỉ cần yên tâm tịnh dưỡng là được rồi còn mọi chuyện để đó con và Gia Bảo sẽ giải quyết hết mà. _ Gia Huy.
– Con không cần an ủi ta đâu, sức khỏe của ta thế nào ta là người hiểu rõ hơn ai hết. Thời gian ta nằm trên giường nghỉ bệnh vừa rồi ta đã suy nghĩ một vài chuyện và bây giờ ta nghĩ nên nói với các con. Gia Huy, ta biết con là một đứa cháu ngoan một người biết suy nghĩ và cương trực ta rất yên tâm về con nhưng ngoài những điều đó thì con còn là một người đàn ông mà, hãy để cho bản thân mình có cơ hội đến với người con gái con yêu đi! Đừng quá lo lắng về những việc không liên quan, tuổi thanh xuân đã đi qua con sẽ thấy hối tiếc đó.
– Nhưng con…
– Con năm nay con cũng đã 22 rồi còn gì? Hãy kiếm cho mình một chốn về bình yên đi con!
– Con vẫn còn nhiều thời gian sau này mà nội!
– Nhưng ta thì không nhiều, trước khi đi ta muốn được bồng chắt ta một lần.
– Nội à, nội…
– Bằng tuổi con ba con đã là lên chức bố rồi đó.
– Nhưng…
– Gia Bảo! _ bà quay sang nhìn cậu.
– … _ cậu im lặng đợi bà nói.
– Ta biết con là một người mạnh mẽ, tính tự chủ rất cao vì vậy ta sẽ không ép con làm những việc con không thích nữa. Con hãy làm những gì con muốn, nhưng nội có một chuyện muốn nhờ con.
– … _ cậu không nói gì.
– Hãy vào công ty phát triển năng lực con có đi Gia Bảo! Ta biết con là một nhà thiết kế trang sức rất tài năng đừng để hoài phí như vậy.
– … _ cậu vẫn im lặng.
– Còn việc của con và con bé… _ vừa nói tới đó cậu đã ngẩng đầu lên nhìn nội. – À không… của cô gái đó ta có thể nhắm mắt làm ngơ nhưng con nên nhớ rằng cuộc đời còn lại sau này của con là của Yuu chứ không phải của cô ta.
– Tại sao? Nội đừng nói là do mấy cái hôn ước vớ vẩn ngày xửa ngày xưa kia.
Gia Huy cũng bất ngờ không kém gì cậu.
– Không phải hôn ước mà là Yuu, chính Yuu đã đến đây thẳng thắn đề cập với ta chuyện của hai đứa. Ta thấy hai đứa cũng khăng khít lại còn là thanh mai trúc mã nên…
– Nên nội đã thay con quyết định chứ gì?
– Lễ đính hôn ta cũng đã định ngày rồi con nên chuẩn bị đi là vừa.
– Sao lúc nào nội cũng thay con quyết định tất cả mọi việc vậy? Con đã nói rồi cuộc đời của con sẽ do con tự quyết định không cần người khác áp đặt trước.
– Ta cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi, sao con không chịu hiểu vậy Gia Bảo?
– Đó không phải tốt cho con mà chỉ vì nội muốn lương tâm nội thanh thản mà thôi.
“Rầm”
Cậu nói xong bỏ đi và kèm theo tiếng đập sầm cửa thật lớn.
– Gia Bảo! _ Gia Huy định chạy theo.
– Kệ nó đi con. _ nội ngăn lại. – Gia Huy, con có nghĩ Gia Bảo nói đúng không?
– … _ anh không trả lời.
– Ta hiểu rồi, con ra ngoài đi ta muốn nghỉ chút.
– … Vâng!
…
“Choang” _ cậu hất đổ chiếc bình xuống đất vỡ tan.
– Gia Bảo à… _ zú từ trong bếp nghe tiếng đổ vỡ nên chạy ra.
Cậu không nói không rằng chỉ thế rồi bỏ đi mất, khi Gia Huy xuống tới thì cậu đã lấy xe đi mất. Gia Huy chạy vội ra nhưng không kịp nữa cậu đã chạy xe ra khỏi cổng và vụt đi mất rồi.
Không biết cậu sẽ làm gì trong cơn nóng giận này nữa…
___o0o___
Trường học…
Nghỉ hè nhưng Quốc vẫn phải ghé trường mỗi tuần ba lần để làm công việc của mình, đã đến giờ nghỉ trưa nên anh định ra ngoài đi chút cafe hay gì đó…
– Đã nghỉ hè mà còn đến đây sao? _ Quốc khựng lại khi thấy Gia Linh đi dưới sân trường vào.
Anh nhíu suy nghĩ thấy có chút kì lạ liền nấp vào một góc nhỏ chờ Gia Linh đi qua…
*Không phải, không phải Gia Linh… là Gia Tuệ* _ Quốc nhận định lại khi thấy sợi dây chuyền trên cổ Gia Tuệ đang đeo. Gia Linh cũng có một sợi nhưng mặt dây chuyền được