
ng về nuôi, lần này em nhặt được một cô bé trông cũng dễ thương chứ?
Linh Trân nói và đưa tay vuốt nhẹ lên đầu Sở Sở:
– Chị đừng **ng coi chừng nó cắn chị bây giờ.
– Cái gì? Cắn ư?
– Nó là con nhím mình mẩy đầy gai.
– Vậy mi đem con nhím này về đây làm gì?
Linh San nhún vai, một thái độ bất đắc dĩ rồi đưa bé Sở Sở vào phòng tắm lau mặt mũi cho nó. Con bé co rúm lại như sợ lạnh. Linh San lại chải đầu sửa lại áo ngủ cho thẳng nếp rồi đưa nó ra ngoài. Trân tò mò hỏi:
– Định để nó ngủ ở đâu?
– Cùng giường với em.
Linh San đưa bé Sở Sở lên giường đắp chăn cho nó, chỉ một lúc sau là nó ngủ ngon, khuôn mặt bầu bĩnh, dễ thương.
– Ồ Linh San, mi bị con bé thuốc mê rồi phải không? Nó là con ai vậy?
– Con nhà số 4A.
– 4Ả Ai thế?
Linh San quay lại, nàng vừa chải tóc vừa kể lại tất cả cho Linh Trân nghe. Linh Trân suy nghĩ một chút nói:
– Chị có linh cảm em sắp gặp rắc rối rồi.
Linh San nói:
– Em không tạo ra rắc rối mà rắc rối tìm kiếm em. Em nghĩ trong hoàn cảnh đó chị cũng làm như em mà thôi.
Linh Trân nói:
– Không bao giờ có chuyện đó. Chị mà gặp những đứa bé láo như vậy thì chị sẽ nhốt nó vào nhà trống một mình, để nó sợ nó chừa tật, nó mới không dám hỗn láo và ức hiếp người làm nữa.
Linh San nghĩ Trân nói cũng có lý. Nhưng bé Sở Sở chỉ mới sáu tuổi, làm như vậy có tàn nhẫn lắm không? Linh San vào phòng tắm thay áo ngủ, nàng trở ra nhìn Sở Sở bất giác Linh San thấy bực mình, chiếc giường thì nhỏ mà tối nay phải ngủ hai người. Nhưng tội nghiệp con bé. Linh San leo lên giường và tắt đèn.
Nằm thật lâu Linh San vẫn không ngủ được, nàng cũng không dám cử động phá giấc ngủ của bé, sau cùng mệt quá Linh San mới chợp mắt được, nhưng vừa nhắm mắt một chút thì lại giật mình vì tiếng chuông cửa reo.
Linh San ngồi dậy, mở đèn, nhìn đồng hồ mới hai giờ sáng, nàng lại sợ quấy rầy cha mẹ nên khoác áo chạy ra phòng khách, nhưng cũng vừa kịp lúc thấy mẹ thò đầu ra:
– Cái gì đấy con? Ai đến vậy?
– Không có gì cả, mẹ đi ngủ đi.
Linh San mở cửa, bên ngoài là Bằng Phi với muì rượu nồng nặc, nhưng giọng nói của ông còn tỉnh.
– Cô Linh San, con gái tôi lại làm việc gì nữa vậy?
– Nó đốt cô Hương làm cô ấy sợ quá bỏ đi rồi.
– Đốt!
– Vâng! Nó dùng hộp quẹt đốt cô ấy. Ông đứng đây đợi nhé, tôi sẽ bế nó ra, nó đã ngủ.
Linh San quay vào trong, mẹ nàng đã bước ra khỏi phòng riêng nhìn con gái:
– Con làm gì thế?
– Không có gì cả, lối xóm họ đến rước con của họ.
Linh San bồng bế Sở Sở ra cửa giao cho Bằng Phi:
– Ông bế cháu về đi.
Bằng Phi đỡ lấy con gái nhưng không bế mà lại bỏ nó xuống đất. Bé Sở Sở giật mình thức dậy, nó còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị Bằng Phi cho một tát tai tóe lửa.
– Đi về rồi mày sẽ biết tay.
Bé Sở Sở loạng choạng suýt té. Bằng Phi túm lấy cổ lôi đi. Linh San nhìn theo hốt hoảng:
– Sao ông đánh nó như vậy? Nó ngủ mới thức mà?
Bằng Phi quay lại trừng mắt với Linh San.
– Cái gì cũng cô, cô quên là cô đã từng bảo tôi 10 năm sau tôi phải đến trại cải huấn thiếu nhi để thăm nuôi nó, nếu vậy tôi giết nó bây giờ khỏe hơn.
Bé Sở Sở bị lôi đi vừa đau vừa sợ, nó òa lên khóc, Bằng Phi giận dữ:
– Mày có im không? mày dám châm lửa đốt người vậy mà còn dám khóc nữa à, bữa nay tao phải giết mày.
Bé Sở Sở bị kéo xệch về phòng, Linh San nhìn theo không đành lòng nói:
– Anh Bằng Phi nè, nghe tôi nói nè, dù sao nó cũng là đứa con nít…
Linh San chưa kịp nói hết thì mẹ đã bước ra:
– Linh San con có điên không? Sao mặc áo ngủ mà lại đi vào nhà người?
Linh San nhìn lại mình nhưng rồi nghe tiếng hét của Sở Sở trong nhà 4A vọng ra, Linh San vội nói với mẹ:
– áo ngủ này cũng kín lắm, không sao đâu mẹ để con vào cứu con bé, bằng không cha nó sẽ giết chết nó.
Linh San xông vào nhà 4A, nàng nghe có tiếng rít của roi da và tiếng hét của Sở Sở. Thấy Linh San Bằng Phi trừng mắt.
– Cô vào đây làm gì?
Linh San không nói, nàng nhoài tới ôm xốc lấy bé Sở Sở đang nằm trên sàn nhà.
Chương 4
Khi Linh San nhoài người đến cạnh bé Sở Sở thì con bé đang nằm khoanh tròn trên thảm, nước mắt ràn rụa. Linh San quỳ xuống bên cạnh, trên chiếc đùi trắng nõn của nó những vết roi đỏ ngang dọc. Linh San chợt thấy tức giận.
– Ông Bằng Phi, sao ông tàn bạo như vậy? Con ruột ông mà ông đánh như kẻ thù vậy?
Bằng Phi đang tựa người bên cửa, đôi mắt chưa hết giận, nghe Linh San trách, ông nhìn về phía bé Sở Sở.
– Con mất dạy là tại cha.
Bằng Phi nói. Linh San hiểu thái độ của Bằng Phi đã bớt hung hãn. San quay lại nhìn cô bé, nó đang run rẩy, rõ ràng là nó sợ đến nỗi không khóc được thành tiếng. San định đứng dậy để tìm thuốc mỡ thoa lên vết roi của con bé, nhưng nó đã giữ chặt lấy chân nàng.
– Dì ơi, dì đừng bỏ con nghe dì?
Linh San ôm lấy Sở Sở vỗ nhẹ lên vai nó an ủi.
– Ờ.
– Yên tâm đi, dì sẽ ở lại với con. Thế phòng ngủ con ở đâu?
Bé Sở Sở chưa lên tiếng thì Bằng Phi bước đến mở cửa căn phòng nhỏ bên trong bài trí rất đẹp mắt, rõ ràng là để dành riêng cho trẻ con, tất cả đều màu hồng, cả chiếc tủ đựng đồ chơi. Linh San đặt con bé lên giường rồi quay lại hỏi Bằng Phi.
– Nhà có thuốc mỡ chứ!
– Có. Trong phòng rửa mặ