
ới em. Anh cấp tốc mua vé tàu hỏa nhanh đến Gia Nghĩa. Tới đây anh đi cùng khắp các khách sạn, xin được tra cứu quyển sổ lưu trú của khách ngày hôm trước, thấy tên mừng quá… nhưng em cũng đã bỏ đi. Anh đoán là em đến đây, nên…
Bằng Phi ngưng một chút, nhìn Linh San với nụ cười:
– Tới A Lý Sơn bằng tàu hỏa, anh lại vòng khắp các nhà trọ. Tìm được tên em lần nữa, và anh đã mướn phòng cạnh phòng em.
– Anh mướn được phòng vậy là hay lắm, anh đến bao giờ vậy?
– Sáng naỵ Ở Gia Nghĩa, anh đã biết ngay là em không có mang theo nhiều quần áo nên mua mấy cái cho em…
Linh San nũng nịu:
– Biết vậy mà… Anh chỉ mua cho em, còn anh… Sao anh chẳng mặc áo ấm?
Điện thoại đột ngột reo vang. Linh San nhìn Phi.
– Ai gọi dây nói nữa đây?
Bằng Phi nhấc điện thoại, quay sang nói:
– Có lẽ điện thoại viễn liên của ba mẹ em. Vì khi đã biết số phòng của em, anh đã điện thoại báo cho ba mẹ em để họ yên tâm.
Và Phi nói qua máy:
– Hai bác yên tâm, tất cả đâu đã vào đấy… Linh San làm sao trốn nổi con… hà hà..
Quay sang Linh San, Phi nói:
– Cha muốn nói chuyện với em.
Linh San chớp mắt, bối rối cầm ống nghe lên, cảm giác thẹn thùng làm nàng chỉ kêu lên một tiếng Cha.
– Cha!
Là yên lặng, ông Lưu có vẻ giận dữ:
– Con có biết cái điên của con làm cả nhà nhốn nháo lên không? Biết thế này gả phứt con ngay từ đầu cho đỡ mệt!
Linh San đỏ mặt.
– Cha!
ông Lưu có vẻ bình tĩnh lại:
– Hừ, thôi. Con cứ ở trên núi chơi thêm mấy bữa, lớp con đã có chị Linh Trân dạy thế. Con quậy quá! Cha mệt vì con.
– Dạ.
– Khoan đã, bé Sở Sở muốn nói chuyện với con đây.
– Sở Sở ư?
Đột nhiên, Linh San thấy tim đập mạnh, nàng đưa mắt nhìn Bằng Phị Không hiểu sao nàng thấy sợ con bé. Bằng Phi bước tới, đặt tay lên vai nàng, trấn an. Tiếng của Sở Sở vang trong máy, giọng của con bé kéo dài, nhõng nhẽo:
– Dì đó ư? Dì đi đâu vậy? Mẹ nói tại con đuổi dì đi. Con đâu có đuổi. Dì đừng giận con nhé! Con cũng không biết tại sao con gọi dì là yêu tinh… Con bây giờ thấy nhớ dì… Dì đi rồi, bây giờ con mới thấy nhớ dì quá…
Linh San nói, lòng xúc động:
– Sở Sở này… Dì sẽ thu xếp để về thật sớm.
– Vâng để con hát cho dì nghe một bài hát nhé, dì có nghe không?
– Được rồi.
Linh San nói mà lòng hồi hộp, không biết Sở Sở có hát bài “Con sợ cha con cưới dì ghẻ” không? Nhưng bé Sở Sở đã hát, giọng hát họa mi trẻ thơ với bài hát quen thuộc ngày nào Linh San đã hát:
– “Trăng mờ chim bay xa
Đom đóm đã lập loè.
Núi mờ, sương bao phu?
Côn trùng khóc nỉ non.
Trăng mờ, hoa lá lay
Gió đêm sao nghe lạnh
Đèn nhà ai không to?
Người hỡi người có hay… “
Sở Sở hát xong hỏi Linh San:
– Dì ơi, dì có thấy con nhớ rất rõ bài hát của dì không?
Linh San không nói được gì cả. Nàng nghẹn lời. Bài hát lâu lắm rôi Linh San đã không hát, vậy mà con bé vẫn nhớ. Linh San cầm ống nghe trên tay mà ngớ ngẩn. Bằng Phi bước tới, gỡ ống nghe đặt xuống. Rồi vòng tay ôm Linh San đứng nhìn ra cửa sổ.
Bên ngoài trời, ánh trăng mông lung, cảnh vật mờ ảo. Mọi vật như chìm đắm trong mơ.
Họ cứ thế đứng yên lặng bên nhau nhìn cảnh vật. Hạnh phúc trong vòng taỵ Hạnh phúc không xa vời. Và lời nói là thừa thãi trong lúc này.
Hết