
khó tiến thân trong đời. Nhiều lúc Linh San nghĩ, ngay chính chuyện giữa Linh San với Sanh, Sanh cũng có vẻ lờ đờ làm sao, chứ không tấn công tới tấp như bao nhiêu chàng trai khác. Sanh lụm cụm” như một ông già. Linh San nghĩ dù anh ta cũng đẹp trai, thật thà, hiền lành. Nhiều lúc bị Linh San cự nự, Sanh vẫn không giận. Nhưng Sanh thiếu một thứ, một thứ rất quan trọng. Đó là sự hấp dẫn phụ nữ.
Mặc dù Sanh không hội đủ điều kiện, nhưng với người chưa có yêu như Linh San thì họ vẫn có thể là bạn của nhau. Vậy mà đã ba năm. Ba năm với tình bạn thuần túy, Sanh không đòi hỏi tiến xa hơn. Thỉnh thoảng cùng dạo phố, ăn cơm, hay một xuất hát.
Tối hôm ấy, Linh San đi xem hát với Sanh. Trở về chung cư đã 11:30 pm. Như thường lệ, Sanh đưa Linh San tới cổng là quay về. Bản tính rụt rè làm Sanh ngại tiếp xúc với người nhà của Linh San. Nhất là với Linh Trân là Linh Vũ.
Một mình Linh San đi vào cư xá, và như thói quen nàng đi ngả cầu thang thay vì thang máy. Bấy giờ là mùa thụ Ban ngày có một trận mưa, nên trời rất mát. Phải nói là mát lạnh. Linh San lầm lũi bước lên bậc thang. Cuộc sống quá đơn điệu. Đơn điệu như nước trong hồ tù, không một con sóng nhỏ dù nhỏ… Từng bước, từng bước lên bậc… Đột nhiên Linh San dừng lại.
Ở một góc cầu thang, có một bóng đen nằm co rọ Linh San giật mình nhìn kỹ. Đó là bé Sở Sở, con bé có vẻ cô độc, yếu đuối, tóc tai rối bời với những giọt nước mắt. Ai? Ai đã khiến con bé ngang ngạnh này khóc được? Bất giác Linh San cúi xuống.
– Tại sao em lại ngồi đây một mình?
Bé Sở Sở nhìn lên, với chút nghi ngại. Vẻ ngang bướng của nó biến đâu mất.
– Em không dám vô nhà, vì tối hù à.
– Sao vậy?
– Cha đi làm từ sáng, giờ chưa về.
– Còn cô Hương?
Bé Sở Sở do dự một chút.
– Chị ấy đi rồi.
– Tại sao cô ấy đi?
San nhìn bé Sở Sở, thắc mắc. Bé Sở Sở cúi nhìn xuống.
– Con cũng không biết. Chị ấy nói không làm nữa và xách đồ đi rồi. Chị ấy hư lắm, chị ấy chửi con, mắng con.
Linh San gật gù. Bây giờ nàng hiểu tại sao Sở Sở ra đây.
– Em đã làm gì cô ấy?
– Không có.
Linh San quắc mắt:
– Không thể không có. Em lại đánh cô ấy, phải không?
Bé Sở Sở lắc đầu.
– Hoặc cào cấu, cắn cô Hương?
Bé Sở Sở lại lắc đầu, Linh San nói:
– Được rồi, nếu em không nói, tôi sẽ để mặc em nằm đây.
Linh San đứng dậy như định bỏ đi, nhưng không quên nói thòng một câu:
– Cẩn thận đấy, coi chừng chuột nó bò ra cắn, chuột nó rất thích cắn những đứa bé không ngoan, thích nói dối.
Bé Sở Sở đứng dậy nó hốt hoảng thú thật.
– Con… con lấy quẹt ra đốt quần áo của chị ấy, và chị Hương giận bỏ đi.
Linh San giật mình.
– Em đốt quần áo cô Hương?
– Da… con không biết đốt như vậy làm chị ấy đau.
– Sao? Em đốt quần áo cô ấy đang mặc?
– Da… con đốt ngay đít chị ấy, làm thủng mất một lỗ, chị ấy vừa khóc vừa chửi con rồi đi.
Linh San nhìn bé Sở Sở. Nàng không dám tin điều vừa nghe thấy trong khi bé Sở Sở nép mình vào lan can cầu thang. Ai bảo trẻ con là thiên thần, vô tử Ai bảo trẻ con là ngây thở “Nhân chi sơ tính bản thiện?” Có đúng không? Linh San lắc đầu. Con bé mất dạy đến nước không thuốc chữa. Nàng chợt thấy tức giận, quá quắt lắm! Và định bỏ đi nhưng đột nhiên bé Sở Sở ách xì hai cái, nó kéo lấy vạt áo San, nói:
– Dì ơi, dì!
Tim Linh San đập manh. Hai tiếng “dì” của nó thật ngọt, thật nhẹ nhàng. Bản tính phụ nữ yêu trẻ dâng đến trong lòng Linh San, nàng thở dài cúi xuống?
– Em cần phải đi ngủ!
Và Linh San bế nó tới trước cửa căn nhà 4Ạ Cửa căn nhà chỉ khép hờ. Thế này mà có trộm là kể như không còn một món. Lấy chân đẩy nhẹ cửa. Bên trong vắng tanh, hoàn toàn lạnh lẽo. Linh San đặt bé Sở Sở lên ghế sa lông. Nàng đưa mắt nhìn quanh. Với cái không khí thế này, ngay người lớn cũng thấy ngờ ngợ, đừng nói chi trẻ con. Linh San chưa biết phải làm gì tiếp theo, bé Sở Sở đã rụt rè nói:
– Dì ơi, dì hãy ở đây với con, đừng đi đâu hết nghe dì!
– Thế bao giờ ba em về?
– Con cũng không biết, nhưng ít khi ông ấy về đây ngủ.
Thế này thì không được. Linh San chau mày, nàng quyết định và lấy trong ví ra một cây viết, xé mảnh giấy trắng, viết nhanh.
“Thưa ông,
Cô Hương bị bạc đãi quá chịu không nổi bỏ đi rồi. Con ông hiện ở nhà tôi, xin ông sang đấy rước cháu về.
Linh San”
San đặt mảnh giấy lên bàn, lấy gạt tàn thuốc chận lên, xong nắm tay bé Sở Sở nói:
– Nào qua nhà dì đi!
Bé Sở Sở ngoan ngoãn đứng lên. Có lẽ, nó cũng ý thức được sự sai trái của nó. Vả lại nếu bị nhốt một mình trong nhà tối thế này là điều khủng khiếp. Nó theo Linh San ra khỏi nhà, Linh San khép cửa cẩn thận mới về nhà mình.
Linh San mở cửa, phòng khách vắng vẻ. Có lẽ mọi người đã đi ngủ. Linh San không dám quấy rầy cha mẹ. Cha nàng phải dậy sớm đi làm mỗi ngày. Linh San đưa tay làm hiệu với Sở Sở.
– Đừng ồn nhé!
Bé Sở Sở gật đầu. Linh San đưa nó về phòng nàng và chị Linh Trân ở chung. Chị Trân chưa ngủ, đang đọc “AnnaKa Kaleniana” thấy Linh San đưa Sở Sở vào, đặt quyển sách xuống, ngạc nhiên:
– Làm gì thế?
Linh San nói:
– Em nhặt được con bé này ở cầu thang. Tối nay nó sẽ ngủ lại đây một đêm.
– Chị biết tính em, lúc nhỏ thích nhặt các con thú hoa