XtGem Forum catalog
Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322182

Bình chọn: 7.00/10/218 lượt.

ủa Bằng Phi, dư luân cho là trách nhiệm phần lớn ở người lớn tuổị Vậy mà bây giờ, Linh San thấy hoàn toàn khác. Bên tai Linh San văng vẳng lời của Khâm Đồng:

-“Hãy trân trọng hạnh phúc hiện tại của chị, đừng coi thường cái gì mình hiện có.”

Thì ra hạnh phúc cũng khá dễ dàng, phong phú đầy ắp cả vòng taỵ

Đám cưới của Linh Trân đã cử hành.

Và gia đình họ Lưu, bớt đi một ngườị Không khí gia đình trở nên trống vắng. Linh San cảm nhân điều này rõ nhất. Vì căn phòng trước đây hai chị em ở chung, bây giờ chỉ còn có một. Tối đến, không còn ai cãi lộn, tranh giành, chuyện vãn. Nhớ tới bài hát của Linh Vũ thường hát để ghẹo Lập Cao:

-“Trương tướng công, cởi ngựa bạch

Cỡi tới nhà ai kêu lạch cạch” …..

Bây giờ thì vị Trương tướng công kia, không cần phải cởi ngựa đến nhà họ Lưu này nữạ Vì đã cưới vợ rôì. Linh San thấy buồn cười khi nghĩ đến đám cưới của chị Trân, không khỏi nghĩ đến đám cưới của mình với Bằng Phi, gia đình hai bên đã đồng ý. Đám cưới của Linh San sẽ được cử hành cuối năm. Và Linh San nghĩ khôgn hiểu khi mình đi lấy chồng rôì, gia đình sẽ còn buồn tẻ đến đâụ? Mặc dù nhà hai bên c’ach nhau chẳng mấy bước. Linh San mơ hồ nhớ lại, ngày đâù tiên gặp con bé thích cào cấu ở cầu thang. Cái gặp đó đâu ngờ lại đưa đến cuộc hôn nhân nàỵ Nghĩ đến Sở Sở, bất giác Linh San chau màỵ Sau mùa hè, Sở Sở sẽ lên lớp một. Nó đã lớn và sẽ không còn dữ dằn như trước. Có điều không hiểu sao Linh San vẫn không thấy ưa con bé. Một khoảng cách to, lạnh lùng. Lúc nào Sở Sở cũng là một núi băng lớn đến độ mẹ của Linh San cũng nhìn rạ

-Gia đình họ Vỹ đều tốt, từ ba mẹ Phi cho đến Phị Chỉ có cái con nhỏ. Mẹ thật không yên tâm. Đúng là duyên phận, đúng là số mệnh, Linh San ạ!!

Và như sực nhớ ra, bà Lưu hỏi;

-Còn cậu Nhiếp Sanh thì saỏ Cậu ấy có người yêu chưả

Nhiếp Sanh ư? Vâng lâu rồi, Linh San khôgn gặp, lần cuối cùng là ở lễ cưới của Linh Trân. Hôm ấy Sanh cóđến chúc mừng rội vội vã đi ngaỵ Từ đó Linh San không còn nàng cũng không hề nghĩ tớị Có lẽ vì cuộc sống quá bận rộn. Hạnh phúc với Bằng Phi đã chiếm hết thời gian còn lại trong ngàỵ

Vậy mà buổi chiều nay, Nhiếp Sanh lại đến tìm Linh San.

Bấy giờ là đầu thụ Cả ban ngày, trơì cũng u ám như sắp mưạ Buổi tối đến sớm hơn. Cây phụng hoàng trước cửa mẫu giáo đã bắt đầu rụng lá. Những chiếc lá vàng phủ ngập sân. Nhiếp Sanh đứng đấy, dáng cao gầy, khuôn mặt lộ phong trần, chứ không non như ngày cũ:

-Linh San, chúng ta vưà đi dạo vừa nói chuyện được chứ?

Nhiếp Sanh nói, giọng nói của chàng khiến Linh San không thể cự tuyệt

-Vâng

Và hai người sánh đôi trên vỉa hè lát gách đỏ.

-Bao giờ Linh San làm lễ than`h hôn?

-Cuối năm.

-Vậy là nhanh quá.

-Vâng

Nhiếp Sanh nhìn xuống, chàng như muốn đếm xem dưới chân có bao nhiêu viên gạch. Môt. lúc Sanh chợt nói:

-Linh San biết không? Có một khoảng thời gian, tôi đã mong rằng ngày nào đó sẽ cưới Linh San

-Anh nhắc lại chuyện đó để làm gì?

Linh San nói, nàng nhìn xuống, lòng lâng lâng tiếc nuốị Và ý thu giống như gió đêm mùa thu, thổi qua không để lại vết tích gì.

-Tôi nghĩ là, mỗi người có một đệnh mệnh. Mà nếu đệnh mệnh đã an bài, thì chúng ta chẳng làm sao caĩ lại định số được và anh Sanh, rồi một ngày nào đó hạnh phúc đến với anh, anh sẽ nhận

Linh San ngừng lại một chút, nhìn Sanh thăm dò:

-Biết đâu hạnh phúc đã đến với anh rồi phải không?

Nhiếp Sanh cười buồn

-Có lẽ cuộc đời của tôi đen nên cứ mãi chạy theo những cái không thuộc về mình.

-Anh muốn nói là ….

Nhiếp Sanh cắt ngang:

-Thôi đừng nói đến chuyện đó nữạ Linh San, xin chúc mừng em. Tôi nghĩ cái mà em chọn là đúng. Em cần một người trưởng thành, có chiều sâu, đủ để em cảm thấy được che chở. Môt. người đàn ông thật đàn ông.

Linh San có vẻ ngạc nhiên:

-Ồ..hin`h như anh …

-Thay đổi nhiêù, trưởng thành hơn phải không?

-vâng

Nhiếp Sanh cười nói:

-Con người phải như vậy chớ! Linh San, một lần nữa chúc mừng em.

-Xin cảm ơn anh.

Nhiếp Sanh im lặng, chàng có vẻ suy nghĩ. Linh San hiểu, chuyện Nhiếp Sanh tìm nàng hôm nay,không phải chỉ giới hạn ở điểm đến để chúc mừng, mà hình như còn một cái gì. Cái đó nằm ở đôi mắt suy nghĩ của Nhiếp Sanh. Linh San hỏi:

-Anh Sanh, anh đến tìm em có chuyện gì?

Nhiếp Sanh thưà nhận, quay lại nhìn Linh San:

-Vâng …Nguyên do cũng tại Khâm Đồng.

Linh San giật mình, trừng măt’ nhìn Sanh:

-Saỏ Khâm Đồng? Bây giờ đến phiên anh mắc nơ. Khâm Đồng nữa ư?

-Mặc tôị Có lẽ kiếp này tôi sinh ra để trả nợ.

Linh San ngạc nhiên nhìn Nhiếp Sanh. Linh San thật không ngờ. Trước kia nàng đã từng có cảm giác ngờ ngợ là Nhiếp Sanh đã yêu Khâm Đồng, nhưng cái cảm giác đó chỉ mù mờ thôi, bây giờ qua miệng của Sanh, Linh San mới hiểu được rõ ràng ý nghĩa của câu “Lúc nào tôi cũng theo đuổi những cái không thuộc về tôị”

Linh San nghĩ về chính mình, về Khâm Đồng. Bằng Phi, Nhiếp Sanh và Lục Siêụ Những tình cảm quan hệ phức tạp. Bất giác, Linh San nói:

-Giữa con người với con người giống như một chuỗi xích dài, mà mắt xích này lại dính liền với một mắt xích khác, nó phải dính nhau và thiếu một c’ai thì không được.

Nhiếp Sanh thì yên lặng, hin`h