XtGem Forum catalog
Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322171

Bình chọn: 7.5.00/10/217 lượt.

bây giờ em còn kỳ keò nữả

Linh San giật mình;

-Em? chính em đề nghị với anh ư?

Bằng Phi gật đâù

-Em đừng giận, anh chỉ nói cho vui thôị Linh San, hãy nghĩ kỹ đi, ta nên lấy nhau càng sớm càng tốt. Anh nôn nóng, anh muốn việc đó được thực hiện ngaỵ

Linh San chợt hỏi:

-Trước kia anh cũng điên cuồng săn đuổi Khâm Đồng thế này ư?

Bằng Phi đột ngột đẩy Linh San ra, nét đa tình mất hẳn trên khuôn mặt chàng, một cái gì vưà giận dữ và buồn bực hiện trên mắt.

-Sao vậy Linh San, sao em cứ đem mấy chuyện đó dằn vặt làm khổ nhau mãi thế?

Linh San cũng bàng hoàng, nàng thấy bực dọc với chính mình.

-Anh Phi, hãy tha thứ cho em, em đã điên, em ghen nên không biết mình đã nói gì.

Bằng Phi nâng cằm Linh San lên, nhìn thẳng vaò mắt người yêụ

-Linh San, anh phải làm sao để xóa tan được bóng đen kia trong hạnh phúc của chúng mình chứ?

-Không có một bóng đen naò cả.. Em xin thề em hứa từ đây về sau, sẽ không nhắc đến cô ta nữa, anh hãy tha thứ cho em

Bằng Phi xiết chặt Linh San trong vòng taỵ

-Ðừng nói gì nữa, anh phải xin lỗi em mới đúng.

-Taị saỏ

-Vì trước khi gặp em, anh đã yêu người khác, đã có vợ.

-Vậy chúng ta quên hết những chuyện cũ đó đị

Hai người yên lặng ôm nhau, căn phòng hoàn toàn không có một tiếng động. Bỗng nhiên ở đâu vang lên tiếng trẻ thơ, giọng nói của bé Sở Sở:

-Cha ơi, cha hãy xem con búp bê của con nè

Linh San giật mình buông Bằng Phi ra, họ cùng nhìn về phía bé Sở Sở, con bé đang khệ nệ ôm một căn nhà bằng gỗ lắp ráp, trong ngôi nhà đó có rất nhiều búp bê. Sở Sở đặt tất cả lên bàn. Nó cầm một búp bê ở chính giữa lên, búp bê này mặc váy đầm đội nón trắng, búp bê rất đẹp nhưng tay chân đã bị bẻ gãy cả. Linh San buột miệng:

-Sao con lại làm gãy cả rôì?

Bé Sở Sở nói, nó chỉ tay về ngôi nhà đồ chơi nói:

-Vâng chính tay con bẻ gãỵ Ở đây có mấy búp bê còn nguyên vẹn. Đây là cha, đây là chị Hương, đây là con còn cái nàỷ

Nó đưa con búp bê bị bẻ gãy tay lên nói:

-Ðây là dì!

Linh San tái mặt, nàng có cảm giác như đang rơi vào một hố băng và tất cả tư tưởng, ý thức, tình cảm đều vỡ nát. Linh San đứng bật dậy, đinh bỏ chạy ra ngoài nhưng Bằng Phi đã nắm lại kịp. Linh San quay mặt lại, đối mắt đen của nàng mở to với vẻ khủng khiếp:

-Em đã nói rôì, em đã biết là mình sẽ không thoát khỏi bóng đen ám ảnh, hãy buông em ra để em về.

Bằng Phi buông tay Linh San và quay lại, thẳng tay đẩy ngã tất cả đồ chơi của bé Sở Sở xuống dất, chưa nguôi cơn giận, chàng đập phá tứ tung, bé Sở Sở hét lên:

-Búp bê của con! Búp bê của con

Bằng Phi đưa cao tay, không suy nghĩ gì nữa, đánh mạnh xuống người Sở Sở, nhưng Linh San đã nhanh chóng, nhoaì người tới và nguyên bàn tay của Bằng Phi đã dáng mạnh lên trán của Linh San. “Bốp!” Linh San thấy đầu có quay cuồng, nàng ngã nhoài xuống thảm. Đột nhiên căn phòng chết lặng, bé Sở Sở, Linh San và Bằng Phi cũng sững sờ.

Như một thế kỷ trôi qua, Linh San mơí lấy lại được ý thức, nàng trông thấy Bằng Phi cúi xuống đỡ nàng dậy, bốn mắt nhìn nhau đầy sợ hãi, đầy âu lo rồi họ ôm chầm lấy nhau, bé Sở Sở vẫn còn đứng lặng

Sau khi về nhà, Linh San đem chuyện kể lại cho Linh Trân nghẹ Linh Trân nói:

-Chuyện có vẻ cảm động, có thể dùng làm tài liệu để viết tiểu thuyết được đâý. Nhưng khi chuyện viết ra, nhân vật nữ chánh ở đây sẽ bị độc giả chửi là đồ ngụ

Còn Lập Cao thì quay sang nói với Linh Vũ:

-Cậu thấy chưa, con gái phần lớn đều dữ như bé Sở Sở, cậu phải coi chừng đấỵ

Linh San phì cười:

-Mấy người chỉ tổ nói bậy

Còn Linh San thì cười vừa nói:

-Cái con quỷ nhỏ đó, chỉ có người điên mới thích nó chứ ai mà thèm.

Trong những ngày kế tiếp cái con bé được mệnh danh là quỷ dữ đó trái lại, lại tỏ ra rất ngoan ngoãn sau ngày Linh San lãnh giùm cho nó cái tát taị Nó như cảm thấy có phần nào bứt rứt, nó không còn hùng hổ với Linh San như trước, mà trái lại tỏ ra rất vâng lờị Nhưng trực giác cho Linh San thấy đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, một cảm giác bất an, lúc naò cũng hiện trong tim của Linh San.

Quả nhiên buổi tối hôm ấy, khi vừa tan trường Linh San đã thấy cô Hương đứng trước cửa đợi, vừa trông thấy Linh San, Hương hỏi:

-Cô có thấy Sở Sở đâu không?

-Ủa nó về từ trưa rồi cơ mà?

-Không có, em đã chạy qua nhà bạn Trung Nhất của nó, nhưng bé ấy nói là nó không có đến.

Linh San suy nghĩ:

-Vậy là thế naò? Đây là lần đầu tiên nó không về phải không?

đạ không phải, mấy lần trước nó cũng có đi, nó đến nhà bạn rồi khỏang ba bốn giờ là tự động trở về, chứ không đi luôn như hôm naỵ

-Mấy lần trước cách đây khoảng bao lâủ

Hương thật thà nói:

-Cũng khỏang hơn tháng. Bỗng nhiên nó lại thích có bạn, trước kia bảo thế naò nó cũng không chịụ

Linh San suy nghĩ. Chưa hẳn bé Sở Sở đến nhà bạn nhỏ của nó. Một ý niệm lóe lên trong đâù, Linh San trao sách vở cho cô Hương nói:

-A chị Hương, chị mang giùm cái này về nhà tôi trước, và nhớ dặn nhà đừng chờ cơm, tôi sẽ đi tìm Sở Sở chọ

Cô Hương có vẻ ngạị

-Nhưng cô biêt’ bé Sở Sở ở đâu mà tìm?

-Thì để tôi tìm xem. Chị cứ yên tâm tôi nghĩ là nó cũng không có sao đâụ Nhưng đừng đem chuyện nó mất tích ra kể cho ba nó biết nhé, cứ