XtGem Forum catalog
Đẹp nhất chính là yêu em

Đẹp nhất chính là yêu em

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327464

Bình chọn: 8.00/10/746 lượt.

xử tử của Cố Trường Dạ về tay mình, hơn nữa lại muốn giết Tô Bắc Tương chết với tư thế đứng trước mặt của Cố Trường Dạ, bọn họ đều cảm thấy đây là mưu kế của Hạng Thiên Dật, nhưng mà anh biết được, đó chính là Hạng Thiên Dật có suy nghĩ chân thành nhất, nếu như một người phụ nữ có nuôi ý đồ bên trong, đụng vào sẽ không rút ra được, chạm vào sẽ rất đau, rút ra mọi bí mật sẽ đổ máu mà chết, vậy cũng chỉ có thể để cho cô ấy vẫn sống trong lòng, cùng chết sống với nhau, cô sống, anh sống, cô chết, anh chết.Anh có thể hiểu.Giống như bây giờ, nước mắt của cô, là có thể khiến anh đau lòng như thế.Trình Vũ Phỉ lại cười, dù là khóe mắt vẫn đầy nước mắt, lúc này nhìn cô có chút buốn cười“Đi tắm.” Cô thúc giục anh, “Em thật sự rất ghét anh.”An Diệc Thành nhìn lại bản thân, “Ừ, tranh thủ về sau không khiến em ghét bỏ anh nữa.”Cô nhìn anh đi vào phòng tắm, nước mắt vừa trơn rơi xuống, chỉ là lần này, là vui vẻ, là hạnh phúc, là đã được như ý muốn, cô cũng biết, cô nhất định sẽ đợi được anh, giống như những gì cô hy vọng.Trong ngăn kéo phía dưới cùng, là một tấm ga giường đơn lớn, ga giường đã cũ, hơn nữa hình dạng đã rất xấu xí, thậm chí bởi vì thời gian quá lâu, màu trắng ga giường đã trở thành xám trắng, có vài chỗ nhìn qua cảm thấy chúng đã quá cũ kĩ..Nhưng lúc cô bắt đầu mở ga giường ra thì thấy được ở phía trên còn lưu lại vết máu. . . . . .Những kí ức ngày xưa lại quay trở lại trong đầu cô, khiến cô thật lâu vẫn không thể bình tâm lại. Nhiều năm trước khi thi tốt nghiệp trung học xong, lúc ăn tiệc chia tay, cô đem thứ mà cô cho là quý giá nhất, thứ mà cô luôn trân trọng đem đến một nhà trọ không tên, một nam một nữ còn trẻ đã có một đêm bên nhau, sau đó người con gái đó vội vàng rời đi. . . . . .Cô không biết, vật cô trân quý nhất, cô đã đem cho người kia, thì cũng là vật quý giá nhất mà người đó luôn luôn gìn giữ.Tấm lòng chân tình, hao phí cả đời, đối với rất nhiều người mà nói, có lẽ quá ngu ngốc, có lẽ quá mức ngu xuẩn, nếu như tấm tình thật lòng này có người báo đáp lại người đó một cách chân thánh nhất, đó chính là hạnh phúc.Trình Vũ Phỉ không biết năm đó thiếu niên kia lại có ý định trộm mất ga giường của khách sạn, cũng như việc nhiều năm qua vẫn cất giữ, nhưng cô lại biết, khi cô thấy điều này trên tấm ga giường, bất kể trong quá khứ đã trãi qua những gì, bất kể cô từng phải khổ sở, khó chịu, đau đớn như thế nào, khi thấy sự hồi đáp này toàn bộ đều đáng giá.Cô nguyện ý dùng tất cả đau khổ, để đổi lấy một sự hồi đáp thật lòng từ người đàn ông kia..Thậm chí, cô nghĩ cô đã may mắn dường nào, mới có thể gặp được một người xuất chúng như vậy..Tình yêu, phải gặp đúng người, mới có thể hái được bông hoa hạnh phúc.Cô chỉ vì muốn nghe hương thơm của đóa hoa này, mà đổ vào đó tất cả mọi thứ, cô có thể xem nhẹ mọi thứ, bởi vì cô chỉ muốn mình được hạnh phúc.Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, người phụ nữ bên trong nhà khóe miệng nâng lên thành một nụ cười cực kì ngọt ngào.Tương lai sẽ đẹp hơn, mà bọn họ sẽ có vô số ngày mai.( Hết chính truyện )Tác giả có lời muốn nói: truyện kết thúc, mỗi một lần kết thúc một truyện, tôi cũng muốn viết chút gì đó. Nói thật, tôi thật sự không nghĩ tới tôi sẽ viết xong truyện này, viết truyện này cảm giác không được tốt lắm, cảm thấy xử lý không tốt giữa kiểu nhân vật nam nữ đó … Cảm giác, cho nên tóm lại vẫn không muốn viết, nhưng phát hiện rất nhiều rất nhiều thứ đều là khi viết mới có cảm giác, vì vậy mà viết từng chút, từng chút một, kịch tính cũng từ từ xuất hiện. . . . . . . . . . . . Cái kết cục này, là đã nghĩ ra từ lúc bắt đầu viết, vì vậy viết thế này, chẳng qua là lúc đó vẫn còn rất khó khăn, không biết nên xử lý như thế nào sự việc cuối cùng mà An Diệc Thành phải làm, cho nên chính tôi lại hóa mơ hồ đoạn này, nếu có người muốn biết, có thể thấy bản gốc có đến hai đoạn ngắn, về Hạng Thiên Dật và Lục Trạm Giang, còn trong truyện chỉ là sự kiện nhỏ thôi. . . . . .Viết xong truyện này, tôi nghĩ tôi muốn cảm ơn rất nhiều người. Những người kia đã nhắc nhở tôi để truyện này có thể tồn tại, hỏi tại sao lại ngưng, hỏi tôi khi nào thì bắt đầu tải truyện lên. Thậm chí đến giờ tôi vẫn còn nhớ, có một độc giả dùng giọng điệu trách cứ tôi chỉ trích tôi không tải truyện lên, hơn nữa nói hay lắm nhưng giống như gẩn nửa năm sau vẫn chưa tải truyện lên. Tôi thấy được cái tin nhắn kia, lại cảm thấy rất xấu hổ. . . . . . Bây giờ mặc dù đã tải lên kết thúc truyện không tính là giữ lời nói, nhưng ta cuối cùng không có áy náy như vậy. Cám ơn các bạn vẫn yêu thích trang truyện của tôi, cám ơn các bạn đã luôn đợi truyện của tôi, cảm ơn các bạn, đó chính là động lực để tôi có dũng khí kiên trì đi được tới bây giờ.Cũng cám ơn đóng góp của các bạn độc giả, tôi thật sự vô cùng cám ơn các bạn, truyện này đạt kết quả không được tốt lắm, nhưng tóm lại không tính là kém đến mức khiến tôi buồn, vì vậy lúc viết truyện này tôi cảm thấy rất xứng đáng, các bạn chính là lý do để tôi tiếp tục kiên trì tới cùng.Thật ra thì trong lòng tôi sợ nhất là chuyện, tôi viết xong thì không có ai xem, những