
Brooke ạ, mặc dù nếu em muốn bỏ thì anh hoàn toàn ủng hộ em. Nhưng có lẽ nghỉ ngơi một thời gian chính là ải pháp.”
Cô không thể tưởng tượng nổi. Tất nhiên, cái ý tưởng về việc không bị trói buộc với lịch biểu ca kíp và tiêu khiển thời an bằng thíbh thật nghe như thiên đường – ai mà lại không muốn thế kia chứ? Nhưng cô thực sự yêu công việc, và cô vui sướng nghĩ đến một ngày kia được tự mình làm chủ. Cô đã nghĩ ra một cái tên – Mẹ & Bé Khỏe – và có thể hình dung ra đầy đủ giao diện của trang web cô muốn. Brooke thậm chí đã nghĩ ra cả ý tưởng cho logo nữa: sẽ là hai đôi chân đứng sát bên nhau, một đôi hiển nhiên là của người mẹ với một bàn tay thò xuống nắm lấy bàn tay của đứa bé còn chập chững.
“Em không thể, Julian à,” cô nói và đưa tay ra tìm tay anh bất Dhấp lòng cô giận hờn vì anh thiếu thông cảm. “Em đang cố hết sức để làm một phần của mọi việc đang diễn tiến trong sự nghiệp của anh, chia sẻ mọi háo hức và đam mê, nhưng em cũng có một sự nghiệp anh à.”
Dường như anh nghĩ ngợi về câu nói đó, nhưng rồi anh ghé người sang hôn cô. “Hãy ngồi xuống nghĩ đi, Rook. Nước Ý! Một tuần lễ.”
“Julian, em thật lòng…”
“Thôi không nói nữa nhé,” anh nói và áp tay cô lên môi anh. “Chúng mình sẽ không đi nếu em không muốn đi” – anh tự chữa lại câu nói của mình khi nhìn thấy vẻ mặt cô – “nếu em không thể đi. Anh sẽ đợi đến khi mình cùng đi sang đó được, anh hứa đấy. Nhưng em hãy hứa là em sẽ cân nhắc điều đó được không?”
Không tin tưởng vào ọng mình, Brooke chỉ gật đầu.
“Vậy được rồi. Thế chúng mình đi ăn ngoài tối nay thì sao nhỉ? Nơi nào đó không quá ồn ào nhưng thật hay.Không báo chí. Không bạn bè. Chỉ chúng mình thôi. Em thấy thế nào?”
Cô đã tưởng họ sẽ dành tối đầu tiên sum họp ở nhà, nhưng cân nhắc thêm một chút thì cô mới thấy rằng mình không thể nhớ được lần cuối cùng họ đi ăn bên ngoài riêng với nhau là bao ờ nữa. Còn nhiều chuyện phải nói với nhau nhưng họ có thể nói chuyện bên chai rượu vang ngon được. Có lẽ cô đang quá khắt khe với anh, và sẽ tốt Dho cả hai nếu cô có thể thả lởng một chút. “Được thôi, mình đi nhé. Em chỉ phải sấy tóc một chút để nó khỏi xoăn tít lại thôi.”
Julian cười tươi rói và hôn cô. “Hết sảy. Walter và anh sẽ gọi điện tìm ra một chỗ thật hoàn hảo.” Anh quay sang con Walter và hôn cả nó nữa. “Này cậu nhỏ Walter, ta nên đưa bà xã đi đâu nhỉ?”
Brooke nhanh nhẹn lướt máy sấy trên mái tóc ẩm và chọn ra đôi ày bệt kiểu vũ ba lê xinh nhất của cô. Cô tô son bóng lên môi, thêm chiếc dây chuyền vàng sợi đúp, và sau một thoáng lưỡng lự cô chọn chiếc áo len dáng dài mềm mại thay vì áo vest cứng nhắc. Bộ cánh chẳng tôn cô lên thêm một chút nào, nhưng đó là những gì xuất sắc nhất cô lựa chọn được mà không phải cởi bỏ hết đồ trên người và bắt đầu mặc đồ lại từ đầu.
Julian đang nói chuyện điện thoại khi cô bước trở vào phòng khách, nhưng anh lập tức dập máy tiến đến với cô.
“Lại đây nào, cô gái yêu kiều,” anh thì thầm và hôn cô.
“Ưmm, môi anh ngon quá.”
“Trông em còn đẹp hơn. Chúng mình sẽ ăn tối một chút, uống chút rượu vang, và rồi em sẽ nói thế nào nếu mình về thẳng đấy và làm quen lại với nhau nhỉ?”
“Em nói vâng,” Brooke nói và hôn đáp lại anh. Cái cảm ác khó chịu đè nặng lên cô từ lúc Julian bước vào – cái cảm ác rằng bó quá nhiều việc xảy ra quá nhanh và họ chưa giải quyết được việc nào – vẫn đang giày vò cô, nhưng cô cố hết sức để lờ nó đi.
Julian chọn một nhà hàng Tây Ban Nha xinh xắn ở đại lộ 9 và thời tiết vẫn còn khá ấm áp nên ngồi được ngoài trời. Sau khi uống hết nửa chai vang đã gọi, cả hai bảm thấy thư thái, và câu chuyện bắt đầu trôi chảy, thoải mái hơn. Con của Randy và chelle sẽ ra đời vào tuần tới, cha mẹ Julian sẽ đi chơi xa vào dịp năm mới và mời họ đến nghỉ ở ngôi nhà ở Hamptons của ông bà, mẹ Brooke vừa mới đi xem một vở kịch nghiệp dư tuyệt hay và cứ chèo kéo họ đi xem vở đó.
Cho đến khi họ về nhà và cởi đồ thì cảm giác e dè lại ập về. Brooke những tưởng Julian sẽ ữ lời mời mọc làm tình để bù đắp lại cho cô ngay khi họ bước vào Dăn hộ – xét cho cùng thì đã ba tuần trôi qua rồi – nhưng trước tiên anh bị điện thoại và rồi đến laptop của anh làm sao nhãng. Khi anh vào buồng tắm với cô để đánh răng thì đã quá nửa đêm.
“Ngày mai mấy ờ em dậy?” Julian hỏi trong lúc gỡ kính áp tròng ra rửa bằng dung dịch chuyên dụng.
“Em phải có mặt ở bệnh viện lúc bảy rưỡi để họp ao ban. Còn anh thì sao?”
“Anh sẽ gặp Samara tại một khách sạn nào đó ở khu SoHo để chụp ảnh.”
“Rõ rồi. Vậy, em nên bôi kem dưỡng ẩm mặt ngay hay để lát nữa?” cô hỏi Julian trong lúb anh làm sạch răng bằng chỉ nha khoa. Vì Julian rất ghét mùi kem dưỡng ban đêm của Dô và từ chối gần gũi khi cô đã bôi kem nên câu đó là mật hiệu để hỏi “Đêm nay chúng mình có trả bài không anh?”
“Anh mệt lử rồi, em yêu ơi. Dạo này lịch làm việc khá căng. Đang rất cận kỳ ra đĩa đơn mới.” Anh đặt hộp nhựa đựng chỉ nha khoa bé xíu lên chậu rửa và hôn lên má cô.
Cô không thể không cảm thấy bị sỉ nhục. Ừ, cô có thể hiểu được rằng hẳn anh phải kiệt sức đến mức nào sau chừng ấy thời an chu du suốt trên đường. Cô cũng thế, khá mệt mỏi