
một nỗi buồn không thể lý ải được, cô tựa vào quầy nhìn cà phê nhỏ ọt vào bình, từng ọt từng ọt một. Cô chuẩn bị cốc cho hai người như thường lệ. Julian cầm cốc cà phê nhưng vẫn không rời mắt khỏi điện thoại của anh.
“Này anh?” cô nói, cố gắng Dhe ấu nỗi bực bội của mình mà không được.
“Xin lỗi em, vừa có tin nhắn của Leo. Gã yêu cầu anh gọi cho gã ngay lập tức.”
“Chắc thế rồi…” Cô biết ọng mình lộ rõ ý mỉa mai.
Anh săm soi nhìn cô và, lần đầu tiên kể từ lúc về nhà, anh đút điện thoại vào túi. “Thôi, anh đây rồi. Leo đợi được. Anh muốn chúng mình chuyện trò đã.”
Anh ngừng một lát, chừng như chờ đợi cô nói gì đó. Cứ như một đoạn hồi tưởng lạ lùng về những ngày đầu hò hẹn, mặc dù Dô nhớ rằng trước kia mình chưa bao giờ có cảm giác ngại ngần hoặc xa cách đến thế này, thậm chí kể Dả từ những ngày đầu khi họ hầu như còn là những người xa lạ.
“Em đang dỏng tai lên đấy,” cô nói mà không mong gì hơn là anh sẽ choàng ôm cô vào lòng, thổ lộ tình yêu vĩnh cửu của anh đối với cô, và khẳng định rằng cuộc sống sẽ mau chóng trở lại bình thường. Trở lại tẻ nhạt nghèo túng và không có gì bất ngờ. Trở lại hạnh phúc. Và dẫu điều đó dường như là không thể – mà dù sao cô cũng chẳng muốn thế vì thế có nghĩa là chấm dứt sự nghiệp của Julian – nhưng cô vẫn muốn anh mở lời một câu chuyện nghiêm chỉnh về những khó khăn thử thách mà họ đã và đang gặp phải và sách lược để đối phó với chúng.
“Lại đây Rook,” anh nói với sự âu yếm làm trái tim cô dậy sóng.
Ôi, ơn Chúa. Anh ấy đã hiểu ra, anh ấy cũng cảm thấy căng thẳng khi không gặp nhau, và anh ấy mong tìm cách làm cho tình hình khả quan hơn. Cô cảm thấy le lói hi vọng.
“Nói cho em biết anh đang nghĩ gì đi,” cô dịu dàng nói, hi vọng truyền cảm được sự cởi mở và lắng nghe. “Vài tuần nay căng thẳng quá phải không anh?”
“Đúng thế” Julian đồng ý. Anh lại có cái vẻ cười cợt trong mắt. “Vì thế mà anh nghĩ chúng mình xứng đáng được một kỳ nghỉ.”
“Một kỳ nghỉ á?”
“Mình đi Ý đi em! Chúng mình nói mãi về chuyến đi rồi, và tháng Mười là thời an đẹp nhất trong năm. Anh nghĩ là anh Dó thể nghỉ được sáu hoặc bảy ngày bắt đầu từ cuối tuần sau. Anh chỉ phải quay về trước khi lên hình chương trình Today (1). Chúng mình sẽ đến Rome, Florence, Venice… đi thuyền gondola và xực món mì ống với rượu vang. Chỉ có anh và em thôi. Em thấy thế nào?”
(1) Chương trình thời sự và đối thoại buổi sáng của đài NBC.
“Nghe hay tuyệt,” cô nói rồi mới nhớ ra là tháng tới con của Randy và Michelle sẽ chào đời.
“Anh biết em rất thích thịt xông khói và pho mát.” Anh ghẹo cô và thọc lét cô một cái. “Thịt muối và những khoanh pho mát vùng Parma làm em ngây ngất.”
“Kìa Julian…”
“Nếu chúng mình định đi thì làm tới thôi. Anh nghĩ chúng mình sẽ bay vé hạng nhất. Khăn trải bàn trắng muốt, rượu sâm banh không bao ờ cạn, ghế ngồi ngả ra thành giường nằm được. Tự chiều chuộng mình thật sự nhé.”
“Nghe tuyệt quá đi mất.”
“Thế thì sao em lại nhìn anh kiểu đó?” Anh kéo chiếc mũ len ra khỏi đầu và đưa tay lên vuốt tóc.
“Vì em làm gì còn ngày nghỉ nào nữa, và lại đúng vào ữa học kỳ với các nữ sinh trường Huntley nữa chứ. Anh thấy thay vào đó mình đi chơi vào dịp Giáng sinh có được không? Nếu chúng mình đi vào ngày hai mươi ba, chúng mình sẽ có gần…”
Julian buông tay Dô, ngả vật ra ghế và thở hắt thật to và bực bội. “Anh còn chưa biết tháng Mười hai sẽ có việc gì, Brooke à. Anh chỉ biết rằng lúc này thì anh có thể đi được. Anh thật không thể tưởng tượng nổi là em lại để ột thứ như thế cản trở một cơ hội như thế này.”
Giờ đến lượt cô quay lại nhìn chằm chằm vào mặt anh. “‘Một thứ như thế’ tình cờ lại là công việc của em đấy. Julian này, năm nay em đã xin nghỉ nhiều hơn bất kỳ ai rồi. Em chả thể mặt dày mày dạn mà đến xin nghỉ thêm một tuần nữa được. Em sẽ bị đuổi việc ngay lập tức.”
Mắt anh lạnh như thép khi gặp ánh mắt cô. “Việc đó chẳng lẽ lại tệ đến thế kia à?”
“Em sẽ ả vờ như anh chưa nói ra câu đó.”
“Không, anh nói nghiêm túc đấy, Brooke. Việc đó chẳng lẽ lại là điều tồi tệ nhất trên đời? Em đang tự ết mình khi qua qua lại lại giữa trường Huntley và bệnh viện đó. Có lẽ nào gợi ý em xin nghỉ làm vài ngày lại khủng khiếp đến thế?”
Mọi việc đã rối beng đến mức không thể kiểm soát được. Không ai biết rõ hơn Julian rằng Brooke cần thêm một năm nữa mới có thể hi vọng mở phòng khám tư của cô. Đó là còn chưa kể cô đã dần rất gắn bó với vài nữ sinh, đặc biệt là Kaylie.
Cô hít một hơi dài. “Chẳng có gì khủng khiếp cả, Julian ạ, nhưng việc đó sẽ không xảy ra. Anh biết là em chỉ cần một năm nữa và rồi…”
“Thế thì có vấn đề gì nếu chỉ tạm thời nghỉ ngơi?” anh ngắt lời cô và phẩy tay. “Mẹ anh cho rằng thậm chí chắc chắn họ sẽ ữ công việc đó đợi em nếu đó là điều em muốn, nhưng anh không nghĩ rằng điều đó là cần thiết. Có phải là em không thể tìm được việc kháb đâu…”
“Mẹ anh á? Anh tâm sự với mẹ anh mọi chuyện từ bao ờ thế?”
Anh nhìn cô. “Anh không rõ, anh chỉ nói với phụ huynh rằng thật khó khăn khi phải ở xa nhau suốt thế này, và anh nghĩ là bà có một số ý tưởng hay.”
“Là em phải bỏ việc ấy à?”
“Không nhất thiết là bỏ,