Insane
Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Tác giả: Lauren Weisberger

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326265

Bình chọn: 10.00/10/626 lượt.



Vì anh không đáp lời, cô nói tiếp, “Chuyện khốn kiếp gì đã xảy ra đêm hôm đó thế?”

“Rook à, anh đã nói với em rồi: đó chỉ là một lầm lỡ ngu ngốc nhất thời, và anh tuyệt nhiên không có làm tình với cô ta. Với bất kể một ai,” anh vội vã nói thêm.

“Thế thì anh đã làm cái gì?”

“Anh không biết nữa… Bắt đầu bữa tối thì có cả một nhóm đông, rồi sau đó vài người ra về, và thêm vài người nữa, và anh nghĩ sau rốt chỉ còn mỗi cô ta và anh ở lại bên bàn ăn đêm đó.”

Chỉ nghe Julian nói đến “cô ta và anh” về một ai kia đã làm Brooke thấy nôn nao rồi.

“Anh còn chẳng biết cô ta là ai, cô ta từ đâu đến…”

“Anh chả cần phải lăn tăn về điều đó đâu,” Brooke mỉa mai. “Ngoài kia cả thiên hạ đang sẵn lòng giúp anh đây. Janelle Moser, 24 tuổi, từ một thị trấn nhỏ ở Michigan đến. Cô ta đến Los Angeles để dự bữa tiệc từ biệt thời độc thân của một người bạn. Thế quái nào mà cuối cùng họ lọt vào khách sạn Chateau Marmont mới thật là kỳ chứ.”

“Anh đã không…”

“Và nếu anh quan tâm – mặc dù chắc hẳn anh có thể nói về điều này một cách có căn cứ xác đáng hơn tờ Last night – thì những bức ảnh đó là người thật việc thật đấy.”

Julian thở dài đánh sượt. “Anh đã uống say quá và cô ta đã tình nguyện đưa anh về phòng.” Anh dừng lại, luồn những ngón tay qua mái tóc mình.

“Rồi sao?”

“Bọn anh hôn nhau, và cô ta tự cởi quần áo của cô ta ra. Chỉ đứng lên và thoát y vũ, dường như không có mánh lới hay gì khác. Điều đó đột ngột đẩy anh trở về thực tại. Anh đã bảo cô ta mặc quần áo vào. Cô ta đã mặc, nhưng rồi cô ta bắt đầu khóc, nói cô ta xấu hổ quá. Vì thế nên anh đã cố gắng làm cho cô ta bình tĩnh lại, và bọn anh lấy thứ gì đó để uống từ quầy bar nhỏ tại phòng, thực tình mà nói anh không nhớ nổi điều gì xảy ra lúc đó nữa, và điều tiếp theo mà anh nhận thức được là anh thức dậy còn nguyên quần áo trên người còn cô ta thì đã đi rồi.”

“Cô ta đã biến rồi? Và anh chỉ ngủ lịm đi?”

“Biến mất. Chẳng một lời nhắn nhủ, không gì hết. Và anh đã không thể nào nhớ nổi tên cô ta tận đến lúc em nói cho anh biết.”

“Anh có biết điều đó khó tin đến mức nào không?”

“Cô ta đã cởi quần áo – nhưng anh đâu có làm thế. Mà, Brooke này, anh không biết nói gì hoặc làm gì hơn để em tin cho được. Anh thề trên mạng sống của em, của anh, của tất cả những người chúng ta yêu thương, rằng chính xác sự việc đã xảy ra như thế đó.”

“Tại sao anh lại làm thế? Tại sao anh mời cô ta vào phòng và hôn cô ta?“ cô hỏi mà không thể nhìn vào mắt anh nữa. “Sao lại là cô ta chứ?”

“Anh không biết nữa, Brooke à. Như anh đã nói rồi đấy, anh uống quá nhiều, thiếu suy nghĩ, cảm thấy cô đơn.” Anh ngừng lại, xoa xoa hai bên thái dương. “Năm nay là một năm thật vất vả. Vì anh quá bận bịu, thường vắng nhà, nên hai chúng mình chả có lúc nào được ở bên nhau cả. Đó không phải là lời biện hộ, Brooke à, và anh biết anh đã quá ẩu tả – tin anh đi, anh biết thế chứ – nhưng xin hãy tin anh khi anh nói với em rằng anh chưa từng ân hận về bất cứ cái gì hơn là cái đêm hôm ấy.”

Cô kẹp tay mình xuống dưới đùi để giữ cho chúng khỏi run lên. “Rồi chúng mình sẽ đi đến đâu đây, hả Julian? Không phải chỉ riêng chuyện này, mà là toàn cảnh ấy. Việc không có thời gian ở bên nhau kìa? Việc chúng ta đang sống những lối sống hoàn toàn riêng rẽ nữa? Làm thế nào để chúng ta vượt qua được cái đó chứ?”

Anh xích lại gần cô trên đi văng và cố vòng tay ôm lấy cô, nhưng ng người lại. “Anh thật khổ tâm khi thấy điều này đối với em lại nặng nề đến thế, mà anh cứ tưởng đó là cuộc sống mà cả hai chúng mình đã từng mong muốn,” anh nói.

“Có lẽ đó là điều chúng ta đã mong muốn. Và thực lòng em rất mừng cho anh. Nhưng đó không phải là thành công của em. Nó không phải là cuộc sống của em. Thậm chí nó còn không phải là cuộc sống của chúng ta nữa kìa. Nó là cuộc sống của mình anh mà thôi.”

Anh mở miệng định nói, nhưng cô đã giơ tay lên ngăn lại.

“Em đã không biết cơ sự sẽ thế này, không thể mường tượng trước được bất kỳ cái gì như thế này từ lúc hằng ngày anh còn ở trong phòng thu để thu âm album của anh. Nó đúng là cơ may một phần tỷ, bất kể anh tài năng và may mắn đến mức nào, nhưng cơ may đã đến! Nó đã mỉm cười với anh!”

“Trong những ảo vọng điên rồ nhất hay những cơn ác mộng khủng khiếp nhất của anh cũng chưa bao giờ thấy cái gì như thế,” anh nói.

Cô lấy hơi thêm một lần nữa và buộc lòng phải nói điều mà cô đang suy nghĩ từ ba ngày nay. “Em không chắc em có thể tiếp tục thế này được.”

Một chuỗi im lặng dài sau lời cô vừa nói.

“Em đang nói cái gì đấy?” Julian nói sau sự im lặng tưởng chừng như vô tận. “Thật ra là em định nói gì thế?”

Cô bắt đầu khóc. Không nức nở nghẹn ngào, rên rỉ chi lặng lẽ sụt sùi. “Em không biết em có thể sống như thế này được không. Em không chắc là em có hòa nhập được không, mà thậm chí còn không biết em có muốn sống như thế hay không nữa. Trước đây đã đủ nặng nề lắm rồi, mà bây giờ còn xảy ra những việc kiểu này nữa… và em biết nó sẽ tiếp tục xảy ra, lặp đi lặp lại.”

“Em là tình yêu của đời anh, Brooke ơi. Em là người bạn tuyệt vời nhất của anh. Có gì mà phải hòa nhập – em chính là cả cuộc sống