80s toys - Atari. I still have
Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Tác giả: Lauren Weisberger

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326233

Bình chọn: 10.00/10/623 lượt.

gày hôm đó.

“Tôi mừng vì bà đến đây. Tôi muốn cập nhật cho bà một thông tin về Lizzi Stone,” Brooke nói, hi vọng dẫn dắt câu chuyện bằng cách đưa ra vấn đề của một trong những học sinh mà cô tư vấn. Brooke tiếp tục đưa đẩy. “Tôi không thể tin được là Huấn luyện viên Demichev được giao phó trông nom tình trạng sức khỏe cho những cô gái như thế. Ý tôi là, tôi nghĩ rằng nếu ông ấy đào tạo được những vận động viên Olympic từ số không thì tuyệt quá rồi – tôi không định chơi chữ đâu – nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ có nữ sinh chết vì đói mất thôi.”

“Brooke này,” Rhonda nói, kéo dài giọng một cách bất thường khi gọi tên cô, “tôi cũng muốn nghe điều cô đang nói; có lẽ cô nên viết cho tôi một phiếu ghi nhớ. Nhưng chúng ta cần nói chuyện.”

“Ồ? Mọi việc có ổn không?” cô hỏi mà trống ngực đập thình thình.

“Tôi e là không. Tôi rất tiếc phải nói với cô điều này…”

Vẻ mặt của Rhonda làm cô hiểu ngay. Tất nhiên đó không phải là quyết định của bà, Rhonda bảo thế; bà có thể là hiệu trưởng nhưng bà phải chịu trách nhiệm trước rất nhiều người khác, đặc biệt là với các phụ huynh, những người nghĩ rằng tất cả những sự chú ý của dư luận tới Brooke hiện đang ảnh hưởng không tốt đến trường học. Ai cũng hiểu rằng cô không có lỗi trong chuyện này, rằng tất nhiên cô không thể thích thú với sự soi mói của báo chí được, và chính vì vậy nên họ muốn cô nghỉ việc ít lâu – có lương, tất nhiên rồi – cho đến khi mọi việc lắng xuống.

Lúc Rhonda nói rằng, “Tôi mong cô hiểu rằng đây chỉ là tạm thời thôi, và đó là lối thoát cuối cùng mà không ai trong chúng ta mong muốn cả,” thì Brooke chết điếng. Cô không biện hộ gì với Rhonda rằng người mẹ hằn học đang lôi cuốn báo giới ở ngoài cổng trường kia mới chính là người thu hút sự quan tâm của giới truyền thông chứ không phải cô. Cô cố nín lặng không nhắc cho bà hiệu trưởng nhớ rằng cô chưa bao giờ đề cập đến tên ngôi trường này trong một cuộc phỏng vấn nào và tuyệt đối chưa bao giờ xâm phạm sự riêng tư của học sinh dù là chỉ bằng những câu giải thích về nghĩa vụ của mình với bất kỳ ai ngoài phạm vi bạn bè và gia đình gần gũi với cô. Ngược lại, không hiểu sao cô tự buộc mình trả lời một cách biết điều, cả quyết với Rhonda rằng cô hiểu vấn đề, rằng cô biết đó không phải là quyết định của bà, rằng cô sẽ đi ngay sau khi cô làm xong vài việc lặt vặt đang dở. Chưa đầy một giờ sau, Brooke ngược trở ra phòng chờ với áo khoác chỉnh tề, túi quàng trên vai và chạm trán Heather.

“Kìa, chị đã xong việc của ngày hôm nay rồi à? Tôi ghen với chị đấy.”

Brooke cảm thấy nghẹn lời và ho hắng. “Có vẻ là xong việc của một tương lai đã được dự đoán trước thì đúng hơn.”

“Tôi có nghe nói về những gì xảy ra,” Heather thì thầm mặc dù chỉ có hai người bọn họ trong phòng. Brooke băn khoăn không hiểu sao cô ta đã biết được và rồi nhớ ra rằng những tin đồn lan nhanh thế nào trong một trường trung học phổ thông.

Brooke nhún vai. “Ờ, phải rồi, đó là một phần của thỏa thuận. Nếu tôi là phụ huynh trả học phí bốn mươi ngàn đô la một năm cho con gái tôi học trường này, thì tôi cho rằng tôi sẽ không vui lòng để con tôi bị bọn săn ảnh quấy rầy mỗi lần con bé bước chân ra khỏi trường. Rhonda nói với tôi rằng các phóng viên báo lá cải đã liên hệ với một số em gái thông qua tài khoản Facebook của chúng, họ hỏi các em rằng ở trường tôi là người như thế nào và có bao giờ tôi kể chuyện Julian không. Cô có tưởng tượng được không?” Cô thở dài. “Nếu sự tình thành ra như thế thì ắt hẳn là tôi phải bị sa thải rồi.”

“Đê tiện. Thật là những kẻ đê tiện. Nghe này, Brooke, tôi nghĩ chị cần gặp bạn tôi. Người mà tôi kể với chị có chồng đoạt giải American Idol ấy, nhớ không? Tôi nghĩ chẳng mấy ai hiểu được là chị đang phải trải qua những gì đâu, nhưng tin tôi nhé, cô ấy có thể hiểu được điều đó….” giọng Heather nhỏ dần, và cô ta có vẻ lo lắng, dường như cô ta e rằng mình đã thúc giục hăng quá.

Brooke chẳng màng đến việc gặp cô bạn trẻ hơn Heather rất nhiều ở Alabama kia để so đọ những nỗi bất hạnh về chồng, nhưng cô gật đầu. “Chắc rồi, cho tôi địa chỉ email của cô ấy và tôi sẽ bắn cho cô ấy vài dòng.”

“Ồ, khỏi lo đi. Tôi sẽ bảo cô ấy liên lạc với chị nếu chị đồng ý nhé?”

Chắc chắn là không đồng ý rồi, nhưng cô còn biết nói sao đây? Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này trước khi cô chạm trán thêm một ai khác nữa mà thôi. “Được, nghe hay đấy,” cô nói một cách ngần ngại.

Brooke nặn ra một nụ cười và vẫy tay nhẹ rồi vọt ra cửa trước. Cô đi qua một nhóm các em gái ở đại sảnh và một em gọi tên cô. Cô đã định vờ như không nghe thấy, nhưng cô lại không thể phớt lờ đi được. Khi cô quay lại, Kaylie đang tiến về phía cô.

“Thưa cô Alter, cô đang đi đâu thế ạ? Chẳng phải hôm nay chúng ta có hẹn sao? Em nghe nói bên ngoài đang đầy phóng viên.”

Brooke nhìn cô bé, như mọi khi, em đang bồn chồn xoắn những lọn tóc xoăn vào ngón tay, và cô cảm thấy cảm giác có lỗi dâng trào. “Này, cô bé đáng yêu ơi. Có vẻ là tôi sẽ, ờ, tôi sẽ nghỉ một thời gian ngắn.” Khi thấy Kaylie xụ mặt, cô vội nói tiếp. “Nhưng đừng lo, chỉ là tạm thời thôi, tôi chắc đấy, và em đang tiến bộ vượt bậc