Old school Easter eggs.
Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Tác giả: Lauren Weisberger

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326250

Bình chọn: 7.5.00/10/625 lượt.

hịu hơn cái giây phút mà cô nhận ra rằng cả các bạn, gia đình, đồng nghiệp và những người quen của mình cũng thế, cảm giác như hết chịu nổi.

Liều thuốc ngủ Ambien nặng gấp đôi mà cô uống phòng xa đêm đó đủ để làm cô say lảo đảo và choáng váng dến tận hôm sau nhưng không đủ mạnh để làm cô ngủ mê mệt như cô rất thèm được thế. Buổi sáng và buổi trưa qua đi trong mụ mị chỉ bị ngắt quãng bởi con Walter và những hồi chuông điện thoại liên miên (nhưng bị phớt lờ), và nếu cô không sợ bị mất cả công việc ở trường Huntley nữa thì cô đã thật sự cân nhắc việc gọi điện đến báo ốm rồi. Thay vì thế, cô buộc mình đi tắm, ăn bánh sandwich với bơ lạc phết lên bánh bột mì xay nguyên cám, rồi đi ra ga tàu điện ngầm rất sớm để đến Khu Thượng Đông lúc ba giờ rưỡi. Cô đến trường sớm mười lăm phút, và sau chỉ một thoáng thích thú ngắm mặt tiền bằng đá phủ dây thường xuân của tòa nhà nguy nga, cô đã nhận thấy một đám huyên náo kinh khủng ở phía bên trái cổng vào.

Đó là một nhóm những tay thợ ảnh và hai người có vẻ là phóng viên (một người cầmro, người kia cầm một cuốn sổ ghi chép) và họ đang vây quanh một phụ nữ tóc vàng nhỏ nhắn mặc một chiếc áo khoác lông cừu dài đến gối, mái tóc búi gọn và vẻ mặt nhăn nhó gớm ghiếc. Những tay nhiếp ảnh đang tập trung chú ý vào người phụ nữ đó đến nỗi không nhận ra Brooke.

“Không, tôi sẽ không nói rằng ở đây có gì là hiềm khích cá nhân cả,” người đàn bà vừa nói vừa lắc đầu. Bà ta lắng nghe một chút rồi lại lắc đầu. “Không, tôi chưa bao giờ giao thiệp với cô ta – con gái tôi không cần đến bất kỳ một sự tư vấn về dinh dưỡng nào cả, thế nhưng…”

Brooke dừng lại lắng nghe một phần giây trước khi cô nhận ra rằng người đàn bà lạ hoắc kia đang nói về chính cô.

“Hãy để tôi nói rằng không phải mình tôi nghĩ rằng cái kiểu gây chú ý như thế này không phù hợp với môi trường của một trường học. Con gái tôi phải tập trung vào môn đại số và tập khúc côn cầu, vậy mà thay vì thế cháu phải trả lời những cuộc điện thoại từ các phóng viên yêu cầu cháu phát biểu ý kiên ột tờ báo lá cải phát hành toàn quốc. Điều đó không thế chấp nhận được, và đó chính là nguyên nhân vì sao Hội Phụ huynh đang đòi cô Alter phải thôi việc ngay lập tức.”

Brooke há hốc miệng vì kinh ngạc. Người đàn bà đó bắt gặp ánh mắt cô. Khoảng một tá người đang đứng trong vòng đó – giờ cô đã nhìn thấy có hai bà mẹ nữa đang đứng cùng với người đàn bà tóc vàng kia – tất cả đều nhìn vào cô. Tiếng la hét lập tức trỗi lên.

“Brooke! Cô đã bao giờ gặp người phụ nữ xuất hiện trong ảnh cùng với Julian chưa?”

“Brooke, cô sẽ bỏ Julian chứ? Từ đêm Chủ nhật tới giờ cô đã gặp anh ấy chưa?”

“Cô nghĩ thế nào về việc Hội Phụ huynh trường Huntley đòi cô phải thôi việc? Cô có đổ lỗi cho chồng cô về việc ấy không?”

nh tượng này hệt như những gì đã diễn ra trong buổi lễ trao giải Grammy, chỉ có điều lần này thiếu bộ cánh đẹp, ông chồng hoặc sợi dây chăng ngăn cách đám săn ảnh khỏi cô. ơn trời, cô còn có nhân viên bảo vệ của trường, một người đàn ông tốt bụng tuổi trạc bảy mươi, ông khó mà đuổi được năm, sáu người, nhưng dù vậy ông vẫn giơ tay về phía đám đông và ra lệnh cho họ lùi lại, nhắc mọi người nhớ rằng tuy vỉa hè là của công nhưng những bậc tam cầp dẫn lên cửa trước của nhà trường là sở hữu tư nhân. Brooke nhìn ông vẻ biết ơn rồi lao vào bên trong. Cô cảm thấy vừa tức giận vừạ bàng hoàng, chủ yếu là giận mình đã không tiên liệu được trước – vì thậm chí còn không ngờ – rằng toàn bộ cái sự quan tâm không mong muốn tệ hại này sẽ theo cô đến tận trường.

Cô hít một hơi sâu và tiên thẳng đến văn phòng của mình ở tầng trệt. Rosie, trợ lý hành chính lên kế hoạch ọi hoạt động có liên quan đến tư vấn, từ bàn mình ngẩng lên nhìn khi Brooke bước vào phòng chờ dẫn vào một dãy phòng là nơi có văn phòng của cô, Heather và ba nhà tư vẩn giáo dục khác. Rosie bao giờ cũng giỏi xía vào việc người khác, nhưng Brooke đoán rằng hôm nay sẽ còn khiếp hơn ngày thường nữa. Cô chuẩn bị tinh thần nghe những lời không thể tránh khỏi về những bức ảnh của Julian, về đám đông ngoài kia, hoặc cả hai thứ.

“Kìa Brooke. Khi nào chị giải quyết xong với tất cả cái, ừm, đám điên rồ bên ngoài kia thì cho tôi biết nhé. Rhonda muốn ghé vào vài phút trước khi những cuộc hẹn tư vấn của chị bắt đầu đấy,” Rosie nói với giọng hồi hộp đủ để làm Brooke hồi hộp theo.

“Thật à? Có biết tại sao không?”

“Không,” Rosie đáp, rõ ràng là đang nói dối. “Bà ấy chỉ bảo tôi khi chị đến đây thì báo cho bà ấy biết thôi.”

“Được rồi, tôi có thể cởi áo khoác và kiểm tra máy móc trước không? Hai phút thôi mà?”

Cô bước vào văn phòng, chỉ đủ rộng để kê một chiếc bàn, hai chiếc ghế một giá treo áo, và cô nhẹ nhàng khép cửa lại. Qua lớp kính cửa cô có thể trông thấy Rosie nhấc điện thoại báo với Rhonda là cô đã đến.

Chưa đầy ba mươi giây sau cô nghe tiếng gõ cửa. “Mời vào!” Brooke nói vọng ra, cố gắng làm cho giọng nghe nồng nhiệt. Cô thực lòng quý mến và kính trọng Rhonda, nhưng dù cuộc thăm viếng của bà hiệu trưởng không có chút gì là bất thường cả, cô vẫn mong tránh được bất kỳ cuộc tiếp xúc không cần thiết nào vào n