Teya Salat
Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Tác giả: Tiểu Yết

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324044

Bình chọn: 7.5.00/10/404 lượt.

? ”

” Cháu đâu phải loại người nhỏ nhen đến như vậy . Nếu như chủ tịch muốn gặp Lệ Ái tất nhiên cháu sao có thể ngăn cản ” – Vương Lãng Thần cười cười nói.

” Vậy thì cậu mau nói , đã đưa Ái nhi đi đâu ? ” – Giọng nói cứng rắn vang lên.

” Đang ở đây , trong ngôi biệt thự này. Nhưng có điều chủ tịch chỉ có thể gặp chứ không được phép đưa người đi ” – Hắn cất giọng lạnh lùng.

Hàn Dật Minh nghe thấy lời hắn lại bắt đầu tức giận – ” Vương thiếu , cậu đừng có quá đáng . Cậu có quyền gì bắt giữ con gái tôi. Nếu như cậu còn giữ hành động này tôi buộc lòng phải gọi cảnh sát ”

Vương Lãng Thần gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc , không một tia sợ hãi. Ngược lại còn có vẻ thích thú. Hắn nhướn vai – ” Xin chủ tịch cứ tự nhiên ”

” Cậu… ! ”

Đột nhiên , hắn cả người đứng dậy giương mắt nhìn ông – ” Chẳng phải chủ tịch muốn gặp Lệ Ái sao ? Vậy được , cháu sẽ trực tiếp đưa chủ tịch đi ”

Vương Lãng Thần nói xong không đợi phản ứng của người đối diện, xoay người bước lên lầu. Hàn Dật Minh bắt buộc phải đứng dậy theo sau.

Hàn Lệ Ái đang đứng trên lầu nghe thấy cuộc hội thoại giữa hai người ngay lập tức giật mình quay trở vào phòng , khóa chặt cửa , ghé lại ngồi trên giường. Cô không thể nào để cha nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Nhưng chỉ một lúc sau , cô đã nghe thấy tiếng lạch cạch mở khóa. Hàn Lệ Ái lại bị giật mình , nắm chặt ga trải giường, Vương Lãng Thần quả nhiên có đem theo chìa khoá !

” Ái nhi , con… ! ”

Vừa mở cánh cửa ra , Hàn Dật Minh đã chứng kiến con gái mình ngồi trên giường ngủ , tóc tai có chút rối , trên người cũng đang mặc áo sơ mi của đàn ông. Ông ngay lập tức như bị sét đánh ngang tai.

Cô lo lắng sợ sệt , muốn lên tiếng nhưng lại phát hiện mình không thể giải thích gì – ” Cha , con… ”

Vương Lãng Thần từ phía sau ông bước vào trong phòng , đi đến ngồi lên giường bên cạnh cô , vòng tay qua ôm lấy eo cô. Hàn Lệ Ái tức giận đẩy hắn nhưng cũng không làm hắn nhích ra được căntimét nào. Người đàn ông này sao có thể đối xử với cô như vậy ?!

” Cậu…! Cậu đã làm gì con gái tôi ?! ” – Hàn Dật Minh tức giận đến mức không thể tin được.

” Cháu nghĩ chủ tịch không cần hỏi câu dư thừa này cũng biết cháu và Lệ Ái đêm qua đã xảy ra chuyện gì . Làm sao đây ? Lệ Ái bây giờ đã trở thành người phụ nữ của cháu , không thể thực hiện hôn ước mà chủ tịch đặt ra cho rồi ” – Vương Lãng Thần khóe miệng cong lên , đầu không kiêng nể gác lên vai cô âu yếm trước mặt ông.

” Vương thiếu , cậu sao dám có thể làm như vậy ?! ” – Hàn Dật Minh giận dữ , gương mặt già cả nhăn nheo .

” Sao thưa chủ tịch ? Có gì mà không thể ? ”

” Đừng nghĩ cậu làm vậy thì hôn ước có thể bị hủy bỏ ! ” – Ông bây giờ thực sự bị chọc tức đến muốn hộc máu.

” Chẳng lẽ chủ tịch muốn đem con gái mình đã là người phụ nữ của người đàn ông khác đem gả vào nhà người ta sao ? Cho dù chủ tịch cảm thấy việc này không sao nhưng để người ta biết được , họ là danh gia vọng tộc sẽ chịu bị bôi một vết nhơ này ? ” – Hắn cao giọng hỏi.

” Vương thiếu , cậu ! ” – Ông bị những lời nói của Vương Lãng Thần chọc đến mức xém chút nữa là tăng máu.

” Chủ tịch , buổi gặp gỡ đến đây là đủ rồi . Mời chủ tịch về cho . Cứ yên tâm , cháu sẽ chăm sóc tốt cho con gái chủ tịch ”

Hắn lạnh lùng cắt ngang.

Bất thình lình , hai tên mặc áo đen xuất hiện ngay cửa . Vương Lãng Thần liền uy nghiêm ra lệnh – ” Tiễn Hàn chủ tịch ra khỏi biệt thự”

” Vương thiếu , cậu thật hỗn xược. Không nể mặt ai ! ” – Hàn Dật Minh giận dữ quát.

” Hàn chủ tịch , mời ”

Một tên đồ đen mặt mày hung dữ đưa tay lạnh lùng nói.

” Được lắm , xem như hôm nay ta thua một kẻ như cậu”

Dứt lời, ông xoay người bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa phòng vừa đóng , Hàn Lệ Ái ngay lập tức giận dữ xô hắn ra.

” Thì ra đây là ý đồ của anh. Muốn tôi bị mất mặt , muốn cha tôi tức giận , muốn hôn ước bị hủy bỏ . Muốn tôi không thể lấy được ai !!! ”

Vương Lãng Thần không những không buông ra lại càng ôm chặt cô hơn , lên tiếng khẳng định – ” Đúng vậy , tôi chính là không muốn em còn có thể lấy ai ”

” Anh sao có thể làm như vậy ? Tôi rốt cuộc đã gây nên tội gì với anh ? Tại sao lại làm như vậy ? ” – Cô giận đến run người.

Hai cánh tay to lớn ôm eo cô , bao bọc cô trong lòng ngực rắn chắc . Hắn cúi đầu nhìn cô , chất giọng khàn khàn – ” Vì em chỉ có thể lấy tôi ”

” Anh ! Đang đùa cái gì ?! Hôn ước giữa tôi và anh đã kết thúc từ lâu lắm rồi . Bây giờ anh muốn tôi lấy anh , thật nực cười. Dùng hôn nhân để trả thù ? Vương thiếu gia , anh so với loại người đặt hôn nhân làm cuộc giao dịch làm ăn như tôi còn đê tiện hơn ” – Hàn Lệ Ái đột nhiên cười lạnh.

Vương Lãng Thần không mảy may tức giận vì lời nói của cô , chỉ khẽ cười – ” Còn có nhiều chuyện , tôi bắt buộc phải đê tiện hơn như vậy nữa kìa . Tôi chỉ là nhờ công dạy dỗ của em mà nên thôi ”

” Anh đừng ở đó mơ mộng . Tôi nhất định sẽ không lấy anh cho dù cả đời này không thể lấy ai tôi nhất định cũng không cùng anh kết hôn ! ” – Cô kiên định thốt ra lời nói.

Đôi đồng tử của Vương Lãng Thần nhất thời co lại , mặt hắn cũng xám đi. Có cảm giác một đám mây đen đang kéo tới