
rõ nhất mà, xin anh. Anh biết tôi ngốc, lợi dụng tôi, nói tôi vô sinh để chia cắt chúng tôi, nhiều năm trước, hôn nhau cũng là màn kịch anh bày ra…anh biết tôi yêu cậu ấy mà…kể cả cậu ấy không có gì, tôi cũng yêu cậu ấy…kể cả cậu ấy có là người ăn xin…tôi cũng sẽ đi ăn xin cùng cậu ấy…anh có hiểu không? Tôi nghĩ anh rõ nhất mà…”
-“Em…em…”
-“Xin anh đấy, tôi cũng chỉ là một con ngốc bị chính mẹ đẻ vứt sọt rác thôi, tôi chẳng có gì cả, nếu là vì anh yêu tôi, tôi xin anh, buông bỏ đi, còn nhiều người con gái ngoài kia tốt hơn, xứng đáng với anh hơn…”
Gương mặt anh ta chuyển sang tái mét, bên dưới, ánh mắt Hoàng Thế Hiển trở nên sắc lạnh. Lời cô nói, ngọt ngào có, xót xa cũng có. Hóa ra từ đầu tới cuối, người cô yêu chỉ có cậu, hóa ra có kẻ xấu lợi dụng cô ngốc…năm đó, cớ sao cậu không tra hỏi tới cùng, năm đó, cớ sao lại ghen tuông giận dữ bỏ đi…nếu như năm đó cậu chỉ cần kiên trì một chút, sự việc đã không ra nông nỗi này?
Trương Ngọc Uyển Nhi, cô rốt cuộc chịu bao nhiêu ấm ức?
Cậu nhớ rõ lắm, nhớ rõ đĩa thức ăn khi đó hắt lên người cô, nhớ rõ chậu nước đổ vào cô, nhớ rõ trêu ngươi, chọc tức cô hết lần này tới lần khác.
Nhớ rõ…đã trách móc cô tàn bạo như nào…
Một cơn gió lạnh sượt qua người khiến ai đó run rẩy, giá kể, thời gian có thể quay trở lại…
-“Đánh chết nó cho tao! Đứa nào đánh chết được nó sẽ có thưởng.”
Người đàn ông phía trên dường như còn chịu đả kích lớn hơn, anh ta ra lệnh tuyệt tình, bên dưới, tên cầm đầm nghe lệnh dùng gậy hung hăng quật một phát thật mạnh.
Rắc…
Tiếng chiếc gậy vỡ làm đôi, ai kia khụy xuống.
Giây phút đó, người Nhi tưởng hóa đá, từng tế bào trên cơ thể sao nhức nhối, nước mắt rơi, mặn chát. Sau một giây trầm tĩnh, cô bỗng trở thành điên loạn, kiên quyết sống chết với người bên cạnh, tiếng cô gào thét.
-“Anh giết cậu ấy, tôi giết anh!”
-“Ha ha, Trương Ngọc Uyển Nhi, em khá lắm, em khá lắm, em giết đi…em giết đi…”
-“Anh tưởng tôi không dám chắc, chỉ cần tôi còn sống, còn thở, kẻ nào bắt nạt cậu ấy, tôi sẽ bắt chúng trả gấp nhiều lần…”
-“Em càng ra tay, càng làm cho nó chết nhanh hơn thôi…”
-“Nói cho anh biết, đừng có đe dọa nữa, tôi đếch cần…cùng lắm thì chúng tôi cả nhà ba người hôm nay chết chung…chúng tôi sẽ cùng nhau hạnh phúc trên thiên đường, còn anh, biến xuống địa ngục đi…”
Hoàng Thế Hiển thương tích đầy mình, người mất cảm giác nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo, nghe câu nói của cô, sao mà vừa ngọt…vừa đắng…
Uyển Nhi cũng không hiểu cô lấy đâu nhiều sức mạnh tới thế, chỉ biết, khi anh ta ra lệnh giết cậu, đầu cô nóng hầm hập, uất hận trào dâng, người nào dám động tới người cô yêu, cô sống chết với người đó.
Anh ta giữ tay cô, anh ta đe dọa bằng dao thì cô đá anh ta bằng chân, đá không được trên thì đá dưới, đá cho anh ta thành thái giám luôn đi. Sên kêu lên đau điếng, nhưng một tay anh ta vẫn giữ lấy cô, hai bên giằng co không ngừng…
Rắc…
Tiếng rắc thứ hai vang lên, lần này là chiếc lan can gỗ.
Hai bóng người từ bên trên cùng rơi xuống, bọn thuộc hạ nhìn cảnh tượng đó, chẳng biết làm thế nào, rốt cuộc xông tới lục soát Sên, lấy hết tiền bạc và giấy tờ có giá trị rồi chuồn.
Hoàng Thế Hiển một giây lạnh toát, cố gắng dùng hết sức lực còn lại, bò tới chỗ người con gái đang nằm bất tỉnh, người cô mềm oặt, gương mặt nhỏ nhắn bê bết máu, lạnh ngắt như băng, bàn tay nhuốm màu đỏ rực, cô cố gắng chạm tới gương mặt ai kia.
-“Cậu…em yêu cậu…yêu…nhiều…lắm…”
Giọng Nhi nghẹn ngào, nấc lên từng tiếng. Hơi thở yếu ớt dần, không lâu sau đó rơi vào trạng thái hôn mê. Cậu cố kìm nén, cẩn thận ôm cô vào lòng, yêu thương che chở, nỗi sợ hãi và bất lực bủa vây, cuộc đời cậu, chưa bao giờ khủng hoảng tới thế.
…..
…………..
Ba năm sau.
CL Restaurant, phòng VIP.
-“Nào, chúng ta cùng nâng ly cuối chúc mừng một lần nữa!”
-“Mời Chủ Tịch…”
-“Mời ngài!”
-“Chúc chúng ta hợp tác thuận lợi!”
Tiếng cười nói rôm rả, họ nghe có vẻ rất hài lòng. Cuộc thương thảo kết thúc trong không khí khá vui vẻ.
Quỳnh Hương, con gái cưng của ông trùm hải sản đồng bằng sông Cửu Long, ngượng ngùng gợi chuyện với chàng trai anh tuấn trước mặt.
-“Hiển, đi tăng hai với chúng em nhé!”
Chủ tịch CL Group lịch sự từ chối.
-“Xin lỗi mọi người, hôm nay anh còn có việc bận!”
-“Tiếc quá, thôi để lần sau vậy!”
Lòng cô khẽ trùng xuống, chưa có một chàng trai nào từ chối Quỳnh Hương này cả. Nhưng cũng hay, càng thế cô càng thấy kích thích.
Chiếc xe chở Chủ Tịch CL Group xa dần, sau đó dừng lại ở một bệnh viện tư rất lịch sự. Hoàng Thế Hiển bình tĩnh xuống xe, trợ lý đi trước dẫn đường cho cậu.
Phòng khám 101, có tiếng người lãnh đạm đọc từng chữ.
-“A…F…D…N…Q…K…”
-“Trên…dưới…trái…phải…”
…..
-“Tốt, Chủ Tịch, ngài cố gắng xếp lịch tuần sau phẫu thuật…”
-“Ông nói vớ vẩn gì vậy?”
-“Chủ Tịch, tưởng tôi không biết ư? Ngài chắc chắn là học thuộc bảng chữ này, nghĩ tôi là loại lang băm chắc? Chúng ta thẳng thắn nhé, nếu không được phẫu thuật, việc ngài bị mất thị lực hoàn toàn trong tương lai gần là điều không thể tránh khỏi…”
-“Ông chỉ cần nói với mẹ tôi là tôi ổn, còn việc của tôi, ông không cần lo