Old school Easter eggs.
Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Tác giả: Nữ vương không ở nhà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325990

Bình chọn: 9.5.00/10/599 lượt.

đùa hai má hoạt nộn của nàng, trong miệng nhẹ giọng nói: “Được, lần sau ta muốn con gái.”

A Phúc nhẹ gật gật đầu, trong đầu nhớ tới lúc trước Thường Hiên từng nói muốn ra sức ở trong bụng nàng tạo con gái, hai má nhịn không được nổi lên đỏ ửng.

Thường Hiên vốn dĩ thấy nàng nằm mềm mại ở trong ổ chăn chỉ lộ ra diện mạo mảnh mai thật sự chọc người trìu mến, nay thấy nàng hai mắt ẩm ướt trên gương mặt phiếm hồng, bỗng nhiên giật mình, nhịn không được cúi đầu hôn hai má kia một ngụm.

A Phúc cũng không trốn, chỉ nhỏ giọng e thẹn nói: “Đừng hôn, chưa rửa, bẩn lắm.”

Thường Hiên sau khi hôn một cái lại nhịn không được cắn đôi môi mềm mại của nàng một chút, trong miệng còn nói: “Nhìn nàng có dáng vẻ này, thực hận không thể một ngụm ăn luôn.”

Ai ngờ hai người đang hôn, Nhạc phu nhân lại ôm đứa nhỏ nhấc màn đi vào.

A Phúc vừa thấy, hoảng loạn vội nhanh tay yếu ớt đẩy Thường Hiên ra, bất quá nàng nay sức lực dĩ nhiên là không có, may mắn Thường Hiên thông minh, cũng nhanh chóng đứng sang một bên, trong miệng còn trịnh trọng ‘Khụ’ một tiếng.

Nhạc phu nhân mặc dù thấy, nhưng cũng chỉ làm bộ như không thấy, cười với A Phúc nói: “Nhìn xem đứa nhỏ đi.” Nói xong đem đứa nhỏ đưa tới trong lòng A Phúc.

A Phúc kỳ thật còn chưa từng xem qua đứa nhỏ của mình đâu, nay mới tỉ mỉ xem, thật sự là càng xem càng yêu, nhịn không được cười nói: “Thường Hiên, ta xem dáng vẻ của nó so với chàng rất giống.”

Thường Hiên nghe xong, cũng ngồi ở cạnh giường đất tiến đến xem, nhưng hắn không dám như lúc trước lớn tiếng nói chuyện, hắn sợ làm đứa nhỏ này sợ hãi. Nhưng hắn nhìn nửa ngày, cuối cùng sờ sờ mũi của mình: “Ta trông thế nào cũng nhìn không ra nó giống ta? Nó có đẹp như ta sao?” Thường Hiên biết mình dáng vẻ không kém, ít nhất là bộ mặt tuấn tú, mà con trai trước mắt hắn thật sự nhìn không ra chỗ nào đẹp.

A Phúc nghe xong lời này có chút mất hứng, ôm con trai nói: “Chàng ghét bỏ con ta.”

Thường Hiên nhanh chóng lắc đầu: “Ta không có ý đó!”

A Phúc cúi đầu nhìn con trai, một bộ không quan tâm Thường Hiên.

Thường Hiên vội vàng ở bên cạnh ôn nhu mềm giọng, đem con trai nhà mình khoa trương một phen, nói người này dáng vẻ so với mình đẹp hơn, tương lai khẳng định nhiều đất dụng võ.

A Phúc vẫn như cũ không quan tâm Thường Hiên vừa rồi ghét bỏ con trai mình, chỉ cười nhìn con trai, Nhạc phu nhân lại phụt cười nói: “Đứa nhỏ này phỏng chừng đói bụng rồi, ta trước tiên uy nó chút nước hoàng liên* đã, lát nữa cho đứa nhỏ bú, con ra ngoài trước đi.”

(*) thuốc Đông Y

Thường Hiên dính vào bên người nương tử không muốn rời, trong miệng còn nói: “Không có việc gì, con ở bên nhìn là được.”

Nhạc phu nhân mím môi nở nụ cười, trong miệng nói: “Ta ra ngoài đây.” Nói xong nhấc màn đi ra ngoài.

A Phúc lại gọi Nhạc phu nhân lại, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông đầu gỗ kia: “Ta muốn uy đứa nhỏ, chàng ngồi ở trong này làm gì? Ra ngoài nấu chút nước ấm nấu cơm đi.”

Thường Hiên lúc này mới tỉnh ngộ lại, nương tử của mình nếu thản nhiên lộ ngực ình nhìn thì không có gì, cho Nhạc phu nhân nhìn cũng không sao, nhưng nếu Nhạc phu nhân và mình cùng ở lại, cứ như vậy làm cho A Phúc lộ ngực thật sự có chút xấu hổ. Lập tức hắn cũng đỏ mặt, vội đứng dậy: “A Phúc, ta đi nấu cơm ọi người trước, nàng cho con uống sữa đi.” Nói xong lập tức đi ra ngoài.

Kỳ thật Thường quản sự ở bên ngoài đã sớm sai Tế Vân đi nấu cháo đậu đỏ với trứng gà cho A Phúc, làm gì cần Thường Hiên nấu cơm đâu, bất quá chỉ là lấy cớ thôi.

Bên này hai người phụ nữ nhìn Thường Hiên đi ra ngoài, đều nhịn không được nở nụ cười, Nhạc phu nhân trước tiên uy cho đứa nhỏ chút nước đã sớm chuẩn bị tốt trước đó, lại dạy A Phúc làm thế nào cho con bú sữa. A Phúc lúc này mới xốc quần áo lên, lộ ra bộ ngực vì mang thai mà càng thêm no đủ mềm mại.

Đây là lần đầu tiên nàng cho đứa nhỏ bú sữa, tự nhiên có nhiều chỗ không thuận, may mắn có Nhạc phu nhân ở bên chỉ điểm. Đợi đến lúc rảnh tay, A Phúc cúi đầu ôn nhu nhìn con trai của mình đang uống sữa ngay cả đầu cũng lắc lắc, nhịn không được cười nói: “Thảo nào người bên ngoài đều nói cái gì dùng hết sức lực, nay mới biết, bé con bú sữa thật sự là muốn ra sức.”

Nhạc phu nhân ngồi ở một bên cũng cười: “Con coi như tốt rồi, ngày thường cũng tốt, chờ đứa nhỏ bú vài ngày, rất nhanh sẽ lại có sữa, cũng là đứa bé này có phúc.”

A Phúc hiểu Nhạc phu nhân chỉ là ngực mình. Kỳ thật nàng trước kia so với tiểu thư tỷ muội xung quanh sẽ lớn hơn rất nhiều, nay lại no đủ tinh tế, làm cho người ta nhìn đến đều nhịn không được muốn nhào nặn. Lập tức nàng đỏ mặt, cúi đầu nở nụ cười.

======

Buổi chiều lúc Thường Hiên vào nhà, nhìn thấy A Phúc vẫn đang cho đứa nhỏ bú sữa, lúc này bởi vì đã muốn ngủ, cũng không có người ngoài, A Phúc dứt khoát ở trong màn đem hai khối đều lộ ra. Trong đó một cái giống như một quả đào no đủ ở trước ngực nàng buông xuống những đường cong duyên dáng, mà một cái khác lại bởi vì bị đứa nhỏ cắn ở trong miệng lôi kéo nhào nặn ra các hình dạng, càng hiển lộ ra một vẻ đẹp mẫu tính khác thường.

Thường Hiên trong lòng rung động, tiến tới ng