Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Tác giả: Nữ vương không ở nhà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325953

Bình chọn: 8.00/10/595 lượt.

huyện tìm bà vú, A Phúc cũng không quan tâm, chỉ một lòng uy đứa nhỏ. Thường Hiên rốt cục nhịn không được, tiến sát làm nũng nói: “A Phúc, ta không muốn cho nàng vất vả thôi.” Hắn vuốt hai má A Phúc, thương tiếc nói: “Nàng xem nàng gầy nhiều rồi.”

A Phúc nghe nói lời này, nhíu mày ôn nhu nói: “Ta gầy sao? Ta nhớ rõ tối hôm qua chàng còn khen ta nay mặt tròn tựa như trăng rằm mười lăm, nói là càng nhìn càng muốn ăn.”

Thường Hiên nhất thời á khẩu không trả lời được, qua hồi lâu mới ở một bên ủ rũ hô một tiếng: “A Phúc…”

A Phúc nở nụ cười, liếc hắn một cái nói: “Chàng chính là tức giận con trai nhà chàng cướp của chàng có phải hay không?”

Một câu này lại nói ra nỗi lòng của Thường Hiên.

A Phúc thở dài: “Chàng là đàn ông, nay lại làm cha, sao có thể cùng con tranh giành chứ?” Nói đến đây, sữa cũng uy xong, lại đem con trai đặt ở một bên vỗ lưng nó ru ngủ.

Thường Hiên tiến lên, cúi đầu nhìn chăm chú con trai, nay trên mặt đứa nhỏ đã nảy nở, nhìn đẹp hơn rất nhiều, mi thanh, mắt nhỏ, môi hồng, giống như được vẽ ra.

Hắn nhìn trong lòng lại thích, vươn tay đến nhẹ nhàng đụng cái mũi nhỏ của con trai, miệng lẩm bẩm: “Thôi, nể tình con là con cha, cha tặng cho con đi.”

A Phúc vừa nghe, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Chờ thật vất vả ra con ngủ, vợ chồng hai người nằm nói chuyện. Thường Hiên vội nói: “Cha nói, sau này sẽ xem xét cho chúng ta đổi một viện lớn hơn một chút.”

Kỳ thật Thường quản sự lúc trước khi A Phúc sinh đứa nhỏ đã đề cập qua việc này, nhưng lúc ấy đôi vợ chồng trẻ không có kinh nghiệm, cảm thấy cũng đủ ở rồi. Nhưng nay sinh con trai, mới phát hiện thực sự không đủ. A Phúc hiện giờ đang ở cữ, bên ngoài chỉ có Tế Vân hầu hạ, hai người chăm sóc đứa nhỏ thực vất vả. Mà Thường Hiên ban ngày phải đi cửa hàng, nay cũng phải mỗi đêm ba bốn lần tỉnh lại, trường kỳ như vậy cũng chịu không nổi.

Lập tức vợ chồng trẻ thương lượng, xem ra phải đổi viện thôi, nói thế nào cũng phải nhiều hơn mấy gian phòng ở. Đến lúc đó chẳng những có thể cho cha cũng qua đây ở chung, mà muốn tìm bà vú đến giúp chăm sóc đứa nhỏ cũng tiện.

Một bên thương lượng chuyện này, bên kia Thường Hiên tay lại không thành thật, sờ tới sờ lui như cũ. Hắn mặc dù là đàn ông, nhưng cũng biết nay trong tháng không dám lộn xộn phía dưới, chỉ cầm hai luồng mềm mại vuốt ve vô cùng thân thiết. Nhưng hôm nay hắn đang vuốt, lại nghe A Phúc nhẹ nhàng kêu một tiếng, sợ tới mức hắn vội vàng buông ra: “Sao vậy, làm đau nàng à?”

Hai má A Phúc hồng phấn nộn nộn ở trên cánh tay khỏe mạnh của hắn cọ cọ: “Không có việc gì, vừa rồi đứa nhỏ chỉ bú sữa một bên, bên kia có chút trướng khó chịu.”

Thường Hiên vừa nghe, nhất thời lo lắng: “Vậy làm sao bây giờ? Bằng không ta đánh thức đứa nhỏ dậy, để nó bú bên kia luôn?”

A Phúc bất đắc dĩ, trắng mắt liếc người đàn ông này một cái, sao người đàn ông này từ sau khi làm cha lại càng ngày càng ngốc?

Thường Hiên rất nhanh cũng ý thức được ý kiến của mình thật sự rất thối, ở bên ha ha cười theo nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

A Phúc con ngươi lưu chuyển, dính lên Thường Hiên bên cạnh, hơn ưỡn ngực, vì thế một khối no đủ cứ thế hơi hơi run rẩy cọ trong ngực Thường Hiên.

Thường Hiên nhất thời chỉ cảm thấy trong ngực lửa cháy lên, hô hấp cũng dồn dập. Hắn nay chính là củi đốt vừa chặt, chỉ cần một động tác của A Phúc, hắn sẽ có thể bùng lên.

A Phúc cũng không dám trêu chọc, đến thời điểm thì dừng, mỉm cười dịu dàng nói: “Chàng tới giúp đỡ chút đi?”

Thường Hiên vạn không ngờ tới nàng lại nói ra lời này, miệng lưỡi đều khô: “Như vậy được không?”

A Phúc trên mặt phiếm hồng, chôn đầu trong cánh tay của hắn yếu ớt nói: “Chàng không giúp, ta tự mình làm là được.”

Thường Hiên vừa nghe liên thanh nói: “Ta giúp, ta giúp, ta giúp!”

Vì thế trong đêm tháng chín này, hắn ở trong một chút ánh trăng mỏng manh lộ ra từ cửa sổ, hai tay nâng lên bảo bối bị con trai nhà mình cướp đi, miệng tiến lên, tìm được hồng châu ngạo nghễ đứng thẳng trên tuyết trắng tinh tế kia, thử thăm dò học động tác của tiểu gia hỏa kia lúc ban ngày, nhẹ nhàng hút một ngụm.

Hắn hút như vậy, A Phúc nhất thời nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.

Thường Hiên vội vàng ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực đau lòng nhìn A Phúc: “Đau không?”

A Phúc lắc đầu, kỳ thật cũng không đau, chỉ là cảm giác thực đặc biệt. Con trai mình lúc bú sữa cũng có cảm giác, nhưng khi người đàn ông nhà mình hút cảm giác kia lại không giống. Điều này làm cho nàng nhớ tới cảm giác lúc trước người đàn ông này hút của nàng.

Thường Hiên nghe nàng nói không đau, trong lòng cũng đánh giá cảm giác của A Phúc trong đó, lại tiếp tục một lần nữa cúi đầu, một phen ngậm nhẹ mút liếm, thực hầu hạ, nhẹ nhàng mà hút. Vì thế một dòng sữa tươi màu trắng chảy tới trong miệng người đàn ông của mình, mà người đàn ông này lại đem cảm giác càng ngày càng khác thường truyền tới toàn thân A Phúc.

A Phúc khép hờ mắt, đôi môi đỏ bừng nửa mở, hơi thở tinh tế nũng nịu, hai tay nhanh chóng cầm lấy cánh tay kiên cố của Thường Hiên, mà trong ngực cũng là cao cao đứng thẳng, biến thành giống như hai khối lúc trước như kêu gọi


XtGem Forum catalog